Tôi choáng váng tỉnh giấc khi nghe tiếng động xì xầm của một ai đó, dường như tôi không thể thấy gì ngoài ánh sáng mờ nhạt thông qua tấm vải, tay và chân của tôi bị một ai đó trói chặt đến mức đau rát , bên ngoài tôi có thể nghe rất rõ bọn người nào đó nói chuyện với nhau.
"Mày có chắc là trói cô ta kĩ không vậy? để cô ta xổng mất là toi mất 2 triệu yên của tao đấy!"
Một người khác lại trả lời:
"Vâng đại ca yên tâm, em trói rất kĩ có thành tiên cũng không thoát được"
Tôi có chút hoảng sợ khi không biết mình đang ở đâu , họ bắt Tô Mộng Uyển tôi với mục đích gì cơ chứ?
Trong ánh đèn mờ ảo tôi ngả người ra trước cố lết thân mình nhằm tìm kiếm thứ gì có thể cắt sợi dây thần..nhưng không may đụng trúng một chiếc thùng khiến nó rơi xuống , tiếng động phát ra làm thu hút đám người bên ngoài cửa.
Tôi cảm nhận được cánh cửa dần mở ra , tiếng bước chân chầm chậm đi tới.
"A tỉnh rồi à cô bé?"
Không thể thấy mặt người đó nhưng khi nghe cất tiếng hỏi tôi run rẩy trả lời:
"Các...các người là ai? Bắt tôi với mục đích gì chứ, muốn tiền sao tôi nghèo lắm không có để đưa các người đ..âu.."
Hắn ta im lặng một lát sau đó nói tiếp
"Do mày đắc tội với một người và nó đã trả tao một số tiền rất lớn để ném mày xuống sông làm bạn với cá."
"Ai? Ông nói tôi thù oán với ai"
Hắn ta cởi miếng vải bịt mặt ra khiến tôi chưa kịp thích ứng với ánh sáng mà nhăn mặt, hắn ta hung hăng nắm đầu kề lỗ tai tôi vào chiếc điện thoại có đoạn ghi âm, trong đoạn ghi âm có một giọng nói rất quen thuộc , nó rất giống Thanh Lam người tôi xem là tri kỉ cũng như người thân trong gia đình.
[Haha, con đĩ Tô Mộng Uyển mày cũng có ngày hôm nay! Tại mày mà Tư Vũ mới chết , tại sao? Tại sao tao yêu cậu ấy nhiều năm như vậy mà chẳng được đền đáp , tại sao ngày đó cậu ấy lại chịu chết vì mày? Tất cả chuyện ngày hôm nay là do mày ép tao. Chết đi!]
Nước mắt tôi rơi khi nghe những lời nói cay nghiệt từ người bạn thân tôi luôn tin tưởng , hôm nay là ngày giỗ của Tư Vũ , đúng cô ấy nói đúng vì tôi mà cậu ấy mới chết..
Người kia nắm đầu tôi đập mạnh xuống đất khiến máu thấm đẫm sàn nhà , tôi rơi vào trạng thái hôn mê.
----------------
Sau vài giờ không biết là bao lâu khiến vết máu trên đầu tôi khô lại, trong cơn mê tôi bị ai đó tạt một gáo nước lạnh thẳng vào mặt khiến dù đầu đang rất choáng nhưng tôi vẫn cố mở mắt nhìn , sau khi bất tỉnh họ đã đưa tôi đến một con sông , tôi nghe họ nói rằng đây là sông Giang.
( Jiāng - 江 - nghĩa là con sông lớn)
"Xin các người đó đừng giết tôi có được không?"
Những người đó chẳng trả lời hay có thái độ muốn tha cho tôi mà chỉ thẳng tay đẩy tôi xuống dòng sông sâu thẳm kia , rơi vào biển nước vô tận giờ đây không ai có thể cứu tôi được nữa rồi , nhắm mắt lại mặc kệ cho mình đang chìm sâu vào cái chết , dường như đây là kết cục mà tôi phải gánh chịu chăng? Nhớ lại từng mảng kí ức mà Tư Vũ đã vì tôi mà chịu khổ như thế nào , vậy mà chính tôi lại gián tiếp đẩy cậu ấy vào đường chết thảm như vậy? Có thể nói một đời của Tư Vũ đã hi sinh để đổi lấy một đời hạnh phúc cho tôi.
"Xin lỗi Tư Vũ! Xin lỗi cậu rất nhiều.. Vì tôi mà kiếp này đã đẩy cậu vào con đường chết , nếu có kiếp sau không hẹn tương phùng!"