Tôi cảm nhận được mình dần mất đi ý thức khi chìm sâu vào biển nước vô tận , trong chút nhận thức còn sót lại tôi thấy Tư Vũ bước ra từ luồng sáng trước mắt mỉm cười , y hệt như lần cuối mà cậu ấy cười với tôi và không còn sau đó nữa ...
----------------
Bên tai tôi tựa như có rất nhiều người nói chuyện xì xầm, đầu tôi đau nhức quay cuồng dữ dội, mở mắt ra tôi vô cùng sửng sốt khi thấy mình đang ngồi trong lớp học hồi cấp 3. Sao tôi lại ngồi đây, chẳng phải tôi đã chết dưới con sông lạnh giá đó rồi sao? Hay là tôi trùng sinh như các cuốn tiểu thuyết viết nhỉ...
"Tô Mộng Uyển! Tôi nói em đấy em có nghe không hả?"
Lời quát lớn của thầy khiến tôi hú hồn trở về thực tại , theo phản ứng tự nhiên tôi đứng lên nhìn thầy trong vẻ mặt không hiểu gì, thầy lại nói tiếp..
"Hôm nay em bị làm sao vậy? Cứ như người mất hồn, nói gì cũng không trả lời."
"Dạ không sao đâu ạ chắc em thức đêm học bài nên hơi nhức đầu một tí ."
Tôi khua tay liên tục để giải thích với thầy
"Thôi em ngồi xuống đi không có lần sau đâu nhé!"
Hồi cấp 3 tôi khá được thầy cô ưu ái vì học giỏi và chưa từng dính bất kì chuyện kỉ luật nào , tôi ngồi xuống và hỏi người bạn ngồi trên rằng:
"Hôm nay là ngày mấy tháng mấy năm mấy thế?"
"Ngày 21 tháng 11 năm XXXX , cậu bị sao vậy Mộng Uyển?"
"..."
[Đây chẳng phải là thời gian cuối cấp 3 sao? Còn nữa hình như lúc này Tư Vũ chưa chuyển vào lớp tôi , ]
Tan học
Tôi vội chạy nhanh về nhà trong ánh mắt ngỡ ngàng của rất nhiều bạn học , chỉ để được nhìn thấy người bà tôi yêu thương một lần nữa . Ông bà nội mặc định tôi là người khắc ba khắc mẹ nên mới khiến họ chết , chỉ khi Tư Vũ bỏ mạng tôi mới thấy điều đó đúng, kiếp này dù có thế nào tôi cũng phải thay đổi số mệnh , không để những người tôi yêu thương phải chết nữa .
Về lại con hẻm An Đường , bước vào nhà cảnh vật vẫn vậy , bà đang ngồi thêu thùa may vá trong phòng khách, mọi thứ vẫn như kiếp trước nhưng chỉ khác ở chỗ tôi đã sống lại một kiếp nữa, cảm xúc tôi như vỡ òa chạy vội lại ôm bà bật khóc nức nở như một đứa trẻ.
Bà hiền từ nhìn tôi ân cần hỏi
"Uyển Uyển sao vậy, ở trường có gì không vui sao nói bà nghe".
"Hức...Hức..Không ạ, con chợt nhớ bà nên tủi thân khóc thôi"
"Haizz đứa cháu gái này làm bà lo chết đi được hay bà làm món bánh quy cháu thích nhé?"
"Vâng ạ".
Tôi mừng đến bật khóc khi có thể thấy bà , người duy nhất trao cho tôi cái gọi là yêu thương ở kiếp trước.
----------------
Buổi sáng tôi rất vui vẻ vì được ăn món bà nấu , cứ thế tôi đạp xe đến trường trong trạng thái thoải mái nhất, bỗng từ đâu một chiếc xe khác lao đến phía tôi và....*Đùng*.
Cũng may khi ấy người lái xe đó thắng lại kịp , còn tôi thì giật mình mà ngã sõng soài khiến chân phải có vẻ bị trật nhẹ nhưng rất đau , đang loay hoay cố gắng đứng dậy thì có một bàn tay đưa về phía tôi.. Tôi cũng theo đó mà nắm lấy đứng lên từ từ .
"Cảm.....ơn"
Tôi vừa dứt câu thì dường như từ đôi mắt đó toát ra một luồng khí khiến tôi đóng băng bất động tại chỗ, người vừa đỡ tôi lên là..Tư Vũ
Tôi ngỡ mình nhìn nhầm , trong lúc hoảng loạn tôi buông bàn tay cậu ta ra và quay đầu đỡ chiếc xe đạp cũ kia lên , trong ánh mắt ngỡ ngàng của Tư Vũ lúc này cậu ta mới lên tiếng:
"Này...Này nhóc kia!"
Cậu ta gọi tôi là "Nhóc"? Vậy chẳng phải đúng thật là "Tư Vũ " sao, kiếp trước Tư Vũ lúc nào cũng gọi tôi là nhóc mặc dù tôi với cậu ta chẳng chênh lệch nhau bao nhiêu tuổi , trong lòng tôi đã niệm sẵn câu thần chú "Không ai thấy tôi , không ai thấy tôi ! tôi không nhìn thì chắc cậu ta không thấy tôi "
Tôi dắt chiếc xe qua được đoạn đường bên kia thì Tư Vũ định đuổi theo , nhưng may ông trời còn thương tôi nên cùng lúc đó có một chiếc xe buýt chạy ngang chắn đường cậu ta , tôi nhanh trí chạy vào con hẻm nhỏ bên cạnh để có thể đi vòng qua trường