Tôi dùng hết sức bình sinh mà chạy vào trường vì sợ trễ học , chạy đến toát mồ hôi hột may sao vẫn còn kịp. Trong lớp có một cô bạn rụt rè nhút nhát tên là Ái Linh , người bạn này không tiếp xúc với ai nhiều chỉ lui thủi một mình , ấy thế khi tôi đi đến chỗ của mình thì biu Ái Linh kéo ra một góc thì thầm:
"Cậu..cậu đừng ngồi chỗ đó nữa "
Tôi ngỡ ngàng vì lời nói của cô ấy , nhìn sự nhút nhát của Ái Linh sao giống tôi lúc trước vậy , chỉ xem Thanh Lam là bạn dù biết cậu ta lúc nào cũng tìm cách dìm tôi xuống và đưa cậu ta lên... bỏ qua những suy nghĩ nhất thời tôi hỏi lại:
"Cậu nói vậy có ý gì?".
"Lúc nãy mình ..mình vô tình thấy Thanh Lam bỏ cái gì đó lên ghế cậu."
Tôi hiểu được ý của Ái Linh nên nói tiếp
"Nên cậu không muốn mình dính bẫy của cậu ta sao"
Cô ấy gật đầu trong sợ hãi, thấy vậy tôi nhẹ nhàng xoa đầu Ái Linh và trấn an :
"Đừng sợ không sao đâu!"
Tôi ghé sát miệng vào tai cậu ấy thì thầm:
"Nhưng tớ có một cách.."
----------------
Trường cấp 3 của tôi nằm ở khu vực gần trung tâm thành phố , nơi đây là một ngôi trường danh giá mà biết bao người mơ ước , người ta có thể dùng mối quan hệ để vào hoặc giống tôi là người đi lên bằng chính thực lực.
Khuôn viên mát mẻ cùng hàng cây xanh trải dài khắp trường , được ngắm nhìn nơi đây một lần nữa khiến tôi có hơi hoài niệm. Ngoài cửa Thanh Lam bước vào, cậu ta vẫn vậy , vẫn là khuôn mặt giả tạo đó tươi cười đi đến tôi , chắc có lẽ Thanh Lam đang muốn thấy kết quả của cái bẫy mà cậu ta gài tôi .
"Chào buổi sáng, Uyển Uyển"
Uyển Uyển? cậu ta xứng để gọi tôi là cái tên này sao? thôi thì cậu ta diễn tới đâu tôi diễn tới đó, tôi liên nở nụ cười đáp lại
"Ừm , chào cậu!"
Gương mặt cô ta có vẻ hoài nghi, chắc cô ta đang tự hỏi sao giờ tôi vẫn vui vẻ ngồi đây nhỉ?
"Thanh Lam..Thanh Lam! Cậu bị gì mà đứng đơ ra vậy?"
Cô ta bất chợt giật mình đáp
"À Không tớ không sao.. mà cậu không bị gì chứ ?".
"Bị gì là bị gì? cậu nói cái quái gì vậy?".
Phút chốc chuông reo lên , cô ta về chỗ của mình ngồi xuống, tôi nhìn theo Ái Linh mà phì cười nhẹ. Vài phút sau Thanh Lam hét toáng lên
"Áaaaaaaa chuộttt" rồi bất ngờ đứng bật dậy định chạy thì chiếc váy bị tác lực mạnh khiến nó dính vào keo mà rách toẹt ra, mọi người đều chuyển ánh mắt sang Thanh Lam , cô ta xấu hổ vội lấy đồ che lại và chạy đi mất , thật xấu hổ khi gậy ông đập lưng ông .
Tôi đang phì cười với trò vui mà mình vừa làm thì thầy giáo đi vào, theo sau ông ấy là một bạn nam , đến khi tôi nhìn rõ lại thì đó là Tư Vũ , tôi vội vàng núp xuống để cậu ta không thấy , hiện tại tôi chỉ muốn ước mình tàng hình tại đây thôi . Thầy nói:
"Giới thiệu với cả lớp đây là Tư Vũ , một bạn học mới chuyển vào lớp mình nên các em giúp đỡ bạn nhé. Hiện tại lớp mình chỉ còn một chỗ trống duy nhất nên em ngồi ở đó nhé"
Sau câu nói của thầy là hàng loạt ánh mắt đổ về phía tôi , suýt chút quên mất chỉ có chỗ tôi là trống thôi , tôi vội vàng nói:
"Không Không được thầy ơi , em cảm thấy không thoải mái khi cậu ta ngồi với em ạ"
Tư Vũ nhìn thấy gương mặt hoảng loạn của tôi thì nhếch mép cười nhẹ rồi thu lại , cậu ta đi đến chỗ tôi hỏi:
"Vậy cậu không thoải mái chỗ nào? TÔI XOA BÓP CHO CẬU CHỖ ĐÓ"
Tôi sợ hãi vô cùng khi phải đối diện với đôi mắt ấy lần nữa , dường như cậu ta có phép gì đó khiến tôi nghẹn cổ họng không thể thốt được từ gì cho bản thân nữa cả, thấy vậy thầy lại nói tiếp:
"Vậy quyết định như thế nhé, trong lớp này có học lực của Mộng Uyển là loại giỏi có thể kèm hoặc giúp đỡ em nếu em chưa thích nghi được , Mộng Uyển thầy nhờ em hết nhé"
Tôi định nói thêm nhưng Tư Vũ ngang nhiên ngồi vào chỗ , cậu ta còn thì thầm bên tai tôi
"Con mèo hoang nhỏ này chạy nhanh đấy nhỉ? Nhưng nên biết cái nào nên và không nên bởi vì một con mèo nhỏ có thể bị người khác bóp chết tại chỗ bất cứ lúc nào nếu như nó sai phạm lỗi lầm!"
Cậu ta cười nhẹ và nói to:
"TÔ MỘNG UYỂN NHỜ CẬU GIÚP ĐỠ THÊM!"
Tôi biết mình sắp rơi vào một quả bom nổ chậm rồi , tôi không biết mình phải làm gì tiếp theo đây , cứ như đà này thì cái kết của cậu ta sẽ giống như kiếp trước mất.