Chereads / [BL] ABO - Size G.A.P / Chapter 3 - Bạn mình ơi

Chapter 3 - Bạn mình ơi

02.

Cậu ngồi bên giường bệnh, vừa gọt táo vừa ôn chuyện thơ bé với Lục Khiêm Hòa, bạn cậu cười lên dịu dàng với gò má đỏ ửng, nhai miếng táo một cách nhỏ nhẹ.

Gương mặt xinh xắn, hương thơm mềm ngọt, cử chỉ tinh tế nền nã chẳng giống một Omega nam chút nào, ví dụ như so sánh cậu chẳng hạn.

Cậu có dáng thấp bé có hơi mũm mĩm, mặt lại kiểu tròn đáng yêu của mấy cậu thiếu niên học trung học cơ sở, vì sự non trẻ trên gương mặt mình cùng vóc dáng giống như chưa phát dục trọn vẹn, đã khiến không ít người đã nhầm lẫn độ tuổi thật sự của cậu đấy.

Cậu trút vỏ táo vào thùng rác, dùng khăn ướt lau qua tay, vừa lau vừa hỏi bạn mình.

"Khiêm Hòa này, lúc chiều ngồi trao đổi với anh công chức tư pháp công của quận ấy, bạn ngửi thấy mùi gì không?"

Khiêm Hòa ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, chớp mắt hỏi cậu.

"Mùi gì đâu... Anh ta không có mùi gì hết, chắc là Beta đó!"

Cậu lắc đầu bảo,

"Không, là Alpha đó bạn. Tớ thấy nó ghi rõ trên thẻ công tác của anh ta mà, đeo trên cổ."

Tay Khiêm Hòa run lên, miếng táo rơi xuống chăn đắp. Ngay tức thì, bạn cậu gọi điện thoại cho cha mẹ mình hỏi cặn kẽ, nói chuyện gần nửa tiếng đồng hồ.

Khi tắt máy, cậu nhìn thấy nét nhẹ nhõm thả lỏng trên cơ mặt Khiêm Hòa, tay cậu rót một cốc nước ấm cho bạn mình, nói lâu với nhiều như thế chắc khô cả cổ rồi nhỉ.

Dù cậu có nghe qua lời trao đổi Khiêm Hòa với bố mẹ, cũng hiểu đại khái tình hình, nhưng nếu bạn cậu muốn kể lại lần nữa, cậu vẫn sẵn sàng lắng nghe.

"Anh ta là người đỉnh nhất tại tư pháp quận đó, chuyên xử lý những vụ án như vậy."

"Thâm niên công tác, lý lịch, chuyên môn, nghiệp vụ lẫn tác phong làm việc, trong năm năm liền, anh ta luôn nhận khen thưởng công chức gương mẫu và công tác xuất sắc đó."

"Còn về tin tức tố thì bố mẹ tớ cũng điều tra rõ ràng rồi mới quyết định chọn anh ta đấy, nói chung là Alpha lặn có bệnh khó chữa nên chẳng mang mùi gì trên người..."

Khiêm Hòa nói bằng giọng điệu cảm thông sâu sắc,

"Đến khổ nhỉ? Alpha nhưng chẳng khác gì một Beta, còn độc thân nữa chứ... Rõ ràng ngoại hình không tồi chút nào."

Cậu gật đầu đồng tình với bạn mình, cười bảo.

"Anh ta trông còn trẻ lắm mà... Chắc có khả năng chạy chữa thôi!"

Nói xong bỗng cậu nhớ lại ngày tháng năm sinh cùng tên của anh ta.

Trần Vĩnh Khoan. Sinh ngày 25/11/20xx.

Đùa chứ, cậu giật mình, năm nay anh ta đã ba mươi hai tuổi rồi, hơn cả hai đứa cậu tròn một thập niên cơ à.

Cậu và Khiêm Hòa là bạn hàng xóm, lớn lên cùng nhau, cùng phân hóa một năm thành Omega, chỉ là Khiêm Hòa là Omega bình thường, cậu lại là Omega lặn.

Có vẻ bạn cậu cũng chợt nhớ ra bạn thân của mình cũng là một cá thể tính lặn có khiếm khuyết, cũng có một hương vị tin tức tố mờ nhạt như không.

Khiêm Hòa nhìn cậu, ánh mắt long lanh nhỏ nhẹ nói.

"Xin lỗi ấy, tớ quên mất bạn cũng bị... Tớ xin lỗi nhé, Khôi ơi!"

Cậu đưa tay bẹo má bạn, cười bảo.

"Ai bảo tin tức tố của tớ giống vị một lít sữa bò pha loãng với ba mét khối nước muối nhạt thế đấy?"

Khiêm Hòa phì cười chun mũi lại, vòng tay ôm chặt lấy cậu.

"Ừ ha. Mùi hương tin tức tố của ấy cứ ngầy ngậy mằn mặn nhưng nhạt toẹt ra í nhỉ?"

Cậu khẽ lườm nguýt vỗ về lên sau lưng bạn mình. Lời trêu ghẹo quen thuộc chẳng có ác ý chút nào, vẫn thân thiết khiến cả hai ấm áp.

"Tớ phải về rồi, mai tớ sẽ vào thăm cậu sau nhé?"

Khiêm Hòa gật đầu, nhìn cậu đeo túi xách lên vai, vẫy tay chào.

"Đi đường cẩn thận. Về nhớ ib tớ nhá."

Cậu chụm ngón trỏ với ngón cái làm một chữ ok, mở cửa đi ra ngoài phòng.