Chereads / [BL] ABO - Size G.A.P / Chapter 5 - Thành công

Chapter 5 - Thành công

04.

Có khá nhiều người dưới sảnh bệnh viện quay lại nhìn hai người họ, phần lớn đều mỉm cười thiện cảm, tuổi trẻ và nhiệt tình luôn khiến người ta háo hức đúng không?

Anh nhìn điện thoại rồi lại nhìn cậu, đôi mắt cậu nhìn thẳng anh, da mặt thật đỏ, không biết vì chặng đường chạy gấp gáp hay vì thấy ngượng ngùng khi bị nhiều người nhìn đến.

Anh không xa lạ với ánh mắt đám đông tập trung vào mình, nhưng nếu được lựa chọn, anh tình nguyện không muốn làm tâm điểm chú ý của đám đông.

Nhiệt tình của tuổi trẻ rất đáng để anh cổ vũ, nhưng tự mình chứng kiến và trải nghiệm, có lẽ hơi xa lạ trong cảm xúc của anh.

"Đi qua bên kia với anh nhé?"

Anh bình tĩnh nói với cậu, chỉ tay ra bên ô cửa kính có bày một ít hoa cỏ phía cuối hành lang, xoay người bước đi luôn.

Cậu nở nụ cười, gãi đầu đi theo ngay sau lưng anh.

Khi đứng trước sự trưởng thành và điềm đạm của anh, cậu chợt nhận ra mình có lẽ hơi bốc đồng quá nhỉ? Có khi anh không thích sự bốc đồng nhanh nhảu này của cậu thì sao?

Cậu mím môi đưa mắt nhìn anh, tự dưng thấy xấu hổ rồi đảo mắt qua chỗ khác, thế mà hai tay vẫn chìa điện thoại ra trước mắt người đó bằng được.

"Em tên Khôi nhỉ?"

Mắt cậu sáng lên, gật đầu.

"Dạ, em tên Khôi."

Anh hỏi cậu, giọng điệu giống y hệt như lúc anh trò chuyện với Khiêm Hòa.

"Em bao nhiêu tuổi?"

"Em năm nay hai mươi hai ạ!"

Anh nghi ngờ hỏi lại,

"Tuổi khai sinh chính xác chứ?"

Cậu ớ ra một lúc, rồi lúng túng đứng đơ ra ở đó, lắp bắp nói.

"Do mặt của em phải không?"

Anh ấy bình thản trả lời,

"Em giống trẻ vị thành niên lắm!"

Lần này cậu sững sờ luôn, ngơ ngác nhìn anh, nghĩ thầm có lẽ nào lại công cốc vì gương mặt này như thế?

Trong lúc cậu chưa hồi hồn, anh ấy cầm lấy điện thoại cậu bấm một chuỗi số lên đó rồi trả lại tay cậu.

Giọng anh trầm, âm sắc có chút lạnh lẽo, nhưng sự lạnh lẽo ấy lại khiến vành tai cậu nóng rẫy lên.

"Số của anh, nên gọi ngoài giờ hành chính, trong giờ hành chính thì nhắn tin."

Cậu cười sung sướng, có chút ngờ nghệch đáng yêu giống như đứa trẻ nhận được món quà bất ngờ vậy.

"Anh về trụ sở quận đây."

Nói xong anh đi thẳng một đường ra cửa, cậu hét toáng lên theo sau anh.

"Em sẽ gọi cho anh ạ!"

Anh không quay đầu lại nhưng cánh tay đưa lên qua vai khẽ vẫy như đồng ý với cậu.

Cậu chắc không thể nhìn thấy khóe môi anh ấy cong cong lên đâu.

Khôi cầm điện thoại, nhìn lại chuỗi số dễ nhớ rồi lưu lại, nghĩ nghĩ gì đó cậu nắm chặt tay yeah! một cái đầy vui vẻ, nhảy lóc chóc chân sáo đi ra cây bán nước tự động.

Khi uống hết một lon nước ngọt vị dâu có một chút ga tê lưỡi, cậu chọn số anh, nhìn thời gian trên góc trên cùng bên phải điện thoại, cậu quyết định gửi một tin nhắn ngắn gọn.

"Em chào anh, em là Khôi ạ!"

Ấn nút, hộp thư hiện chữ đã gửi.

Cậu hồi hộp nhìn vào màn hình chờ đợi.

Khi anh lái xe xuống hầm tòa nhà hành chính công của quận, điện thoại trong hộc chứa đồ sáng lên.

Anh nhìn lướt qua tin nhắn, bấm hai chữ "ok" rồi gửi đi, bỏ điện thoại vào túi quần mình.

Anh gỡ đai an toàn, ôm lấy tập hồ sơ bên ghế phụ cùng ly cà phê mới mua ra ngoài, khóa xe kêu bíp cùng kính xe khép lại, anh chậm rãi đi tới thang máy, ấn số đi lên văn phòng làm việc ở tầng mười hai.

Lúc đứng trong thang máy, tự dưng anh nghĩ đến gương mặt trẻ con đầy háo hức của cậu, trẻ tuổi nhiệt tình luôn có sức hấp dẫn mãnh liệt nhỉ?

Thang máy dừng lại ở tầng năm, hai cô gái mặc đồng phục công sở đi vào, khách sáo chào anh rồi đứng gọn một góc trò chuyện khe khẽ.

Mùi nước hoa thoang thoảng thoảng có chút tươi mát trong không gian hẹp, lúc đó anh đứng khá gần cậu, khoảng cách y như hai cô gái bên cạnh.

Chỉ tiếc là có lẽ anh sẽ khó có thể phân biệt mùi hương của cậu, là mùi mồ hôi đơn thuần hay mùi hương của tin tức tố nữa…

Tiếc thật!