03.
"Con chào mẹ."
Cậu ngả đầu vào vòng tay mở rộng của mẹ mình, để bà xoa đầu rồi hôn khẽ lên má như một thói quen yêu dấu.
"Khiêm Hòa thế nào rồi con?"
"Cậu ấy đỡ hơn nhiều rồi ạ, mỗi tội khóc nhiều quá mắt còn sưng húp lên."
Cậu vào bếp rót một cốc nước uống, giọng mẹ gọi với ra từ phòng khách hỏi.
"Ăn cơm chưa con ơi? Mẹ còn chừa phần cơm cho con trong tủ lạnh đó!"
"Con ăn ở bệnh viện với Khiêm Hòa rồi ạ! Mẹ ngủ sớm nhé, con lên phòng đây."
Cậu ôm mẹ thủ thỉ yêu mẹ rồi đi lên phòng mình trên tầng hai.
Anh trai kết hôn xong ra mua nhà sống riêng, tầng hai cũng chỉ có một mình cậu sử dụng.
Tắm rửa sạch sẽ rồi rúc vào chăn ấm, thiết bị lọc không khí chạy ro ro những âm thanh trắng êm tai, cậu cầm điện thoại tải xuống app hành chính công của thành phố, lần mò tìm kiếm danh sách công chức tư pháp công của quận F.
Mò mẫm mãi cũng tìm được, ảnh chụp của gương mặt anh ấy trên app, người đàn ông này trông nghiêm túc như một cuốn luật pháp hiện hành, nhấp xuống biểu tượng mở rộng hộp thông tin, cậu chăm chú đọc hết từ đầu tới cuối.
Cậu vừa đọc vừa mím môi, nét mặt có chút hồng lên như bị hun nước nóng, ngón tay chụm lại rồi phóng lớn ra bức ảnh gương mặt của anh, người này cười mỉm thì nhã nhặn nhưng khép môi lại thì nghiêm nghị chẳng muốn đến gần.
Cậu chụp lại màn hình với thông tin ngắn gọn rồi thoát khỏi app, ngửa người dang tay chân thoải mái trên giường, nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, bật điện thoại lên xem lại ảnh một lượt nữa mới im lặng đi ngủ.
Khi cậu đến phòng bệnh của Khiêm Hòa, anh ấy vẫn ngồi đúng vị trí hôm qua, dáng vẻ, nét mặt và tác phong như một, chỉ có quần áo đổi sang một bộ màu sáng sủa hơn.
Cậu mở miệng trước,
"Con chào cô ạ!" lại khách sáo chào "Em chào anh ạ!"
Khiêm Hòa vẫy tay với cậu, vui vẻ "Hi!" một tiếng ngọt ngào như mọi khi.
Cậu đặt hộp canh lên tủ đồ, nhẹ nhàng lấy ghế xếp ngồi bên giường bệnh, ngoan ngoãn lễ phép giữ yên lặng.
Anh ấy với Khiêm Hòa nói chuyện, lâu lâu mẹ Khiêm Hòa lại chen lời vào, thái độ anh ấy vẫn rất lịch sự nhưng nét bút trên tay cứ ngừng lại theo, cứ mẹ bạn cậu nói chuyện là anh ấy dừng bút liền.
Cậu vờ như lơ đễnh nhưng thật ra lại đang quan sát anh ấy, cho tới khi ánh mắt cậu vừa vặn chạm với đôi mắt anh, giống như một cú trượt bút vô tình lên mặt giấy phẳng, cậu mỉm cười quay đầu nhìn về gương mặt bạn mình, coi như một chuyện vô tình không có gì đáng để tâm.
Khi buổi nói chuyện kết thúc, anh lịch sự chào mọi người rồi ra về, cậu đứng dậy vươn vai khỏi ghế, hỏi Khiêm Hòa.
"Uống nước ngọt không, tớ chạy ra cây nước tự động mua nè!"
Bạn cậu hào hứng nói,
"Tớ uống TT cam lốc xoáy nhé!"
Cậu hỏi mẹ Khiêm Hòa,
"Cô ơi, cô uống gì không con mua luôn ạ?"
Mẹ bạn cậu cười lên hiền lành, xua tay bảo không đâu.
Vừa đóng cửa phòng, cậu chạy xồng xộc đến trước thang máy, nhìn con số nhảy xuống thấp dần, cậu đẩy cửa thang bộ, chân đi ba bậc một bước, bám lan can chạy ào ào xuống sảnh.
Là Omega nhưng sức khỏe của cậu tốt lắm nha, không có chuyện đi ba bước trẹo chân năm bước liền ngã đâu, cậu cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy xuống đến cánh cửa thang máy sảnh tầng một.
Cậu chống tay lên hai đầu gối, thở hổn hển ngẩng đầu nhìn số tầng nhảy từ ba, xuống hai, rồi xuống một. Tiếng ting tong báo hiệu cửa thang máy mở ra.
Anh ấy bước ra ngoài, có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu đứng đó, gương mặt đỏ bừng với cái trán lấm tấm mồ hôi.
Đôi mắt cậu nhìn chăm chú vào anh, lồng ngực cậu vẫn còn phập phồng gấp gáp khi hít thở.
Anh chưa kịp nói gì, cậu đã nhanh tay quẹt mở màn hình điện thoại, nhảy sẵn ứng dụng nhập số cuộc gọi màu xanh lá.
Giọng cậu có chút khàn, nhưng rõ ràng từng chữ một.
"Anh ơi, cho em xin số điện thoại làm quen ạ!"