Anh ấy di chuyển kim bút và âm nhạc bắt đầu phát ra từ loa. Dàn âm thanh nổi đặt trên chiếc tủ gỗ gụ đang phát một bản opera, lấp đầy căn phòng khách im lặng của cabin ngay lập tức.
Matthias đã thay đổi tần số vài lần, ngồi xuống ghế sofa khi điệu valse bắt đầu vang lên. Giai điệu du dương bay bổng thật nhẹ nhàng. Những ngón tay thon dài của anh từ từ gõ nhẹ vào tay vịn theo nhịp. Đồng hồ lò sưởi trên bàn điều khiển cho thấy hiện tại là năm giờ.
Anh thoáng nhìn bình hoa hồng được sắp xếp sơ sài cạnh đồng hồ, rồi chuyển ánh mắt sang khung cảnh bên ngoài cửa sổ đang mở. Càng về chiều, không khí càng mát mẻ hơn. Làn gió thổi từ sông thổi vào làm lay động chiếc áo choàng của anh trước khi di chuyển về phía khu rừng.
Anh đưa tay mở chiếc hộp bạc nhỏ trên bàn cạnh ghế sofa. Bản nhạc valse kết thúc khi anh lấy điếu thuốc ra khỏi hộp và châm lửa. Nghe đoạn dây sôi động tiếp theo, anh chậm rãi rít một hơi thuốc. Đó là một buổi tối mùa hè yên tĩnh và buồn tẻ.
Khi bài hát thứ hai dừng lại, anh nhặt chiếc kính của Leyla mà anh đã bất cẩn vứt vào khay bên cạnh rồi đeo lên mặt.Thế giới mà anh nhìn qua lăng kính khiến anh choáng váng.
"Có phải đó là lý do tại sao cô ấy luôn nheo mắt?" anh băn khoăn và nhớ lại khuôn mặt cau có của Leyla luôn nhìn anh. Mặc dù có vẻ ngoài yếu đuối nhưng đôi mắt của cô gái ấy vẫn luôn tỏa sáng.
Đứa trẻ lẽ ra phải ở lại Arvis một thời gian ngắn nhưng cô ấy cứ lớn lên trong thế giới của Matthias đã lớn lên và trưởng thành thành một thiếu nữ.
Trong tâm trí anh luôn xuất hiện hình ảnh của Leyla là một cô gái luôn cau có, có khuôn mặt mảnh khảnh đeo cặp kính gọng vàng mỏng. Một cô gái với đôi mắt vẫn sáng ngời như khi còn là một cô bé, luôn tỏa ra một mùi hương tươi mát, ngọt ngào. Đó là hương thơm của loài hoa tràn ngập khu vườn của Arvis vào mỗi mùa hè, hoa hồng.
Matthias đi ra ban công trải dài về phía bờ sông. Anh ta nhả ra một làn khói thuốc dài trong khi nắm chặt lấy cặp kính của Leyla. Bóng của anh dài ra khi anh thản nhiên chơi trò ném bắt với cặp kính của cô ấy vài lần.
"Leyla..." anh thì thầm. Trong tâm trí anh, cái tên gắn liền với cái nóng oi bức của mùa hè. "Leyla Llewellyn." Nó làm cho đầu lưỡi anh nhột để nói ra cái tên khó chịu của cô mà không lắp bắp.
Anh quay vào trong và đặt cặp kính vào ngăn tủ đựng đồ. Khi anh đóng ngăn kéo lại, hình ảnh đôi mắt xanh lục mà anh nhìn thấy qua cặp kính đó cũng mờ dần trong tâm trí anh.
Anh bước vào phòng tắm và tắm một lúc lâu, sau đó mặc quần áo và chải chuốt lại tóc. Vào thời điểm rời khỏi tòa nhà phụ của mình để tham dự bữa tối, anh đã trở lại là một quý ông hoàn hảo, Công tước Herhardt.
Đó là một buổi tối mùa hè yên bình.
"Con có chắc là con quạ ăn trộm nó không?" Bill hỏi nửa đùa nửa thật.
Leyla có khuôn mặt khắc nghiệt nhún vai khi ngồi vào bàn. "Ugh... Con hy vọng là không."
"Có thể đấy. Chúng là loại chim sẽ phát điên nếu nhìn thấy thứ gì đó lấp lánh. Con nhớ không? Nó nó đã lấy trộm chiếc kẹp tóc của con?" anh nói và cười một cách chân thành. Khi Leyla nhớ lại ký ức này, khuôn mặt ủ rũ của cô nhường chỗ cho một nụ cười.
Vào sinh nhật lần thứ mười ba của cô, Bill đã mua cho cô một chiếc kẹp tóc sáng bóng.
Tất nhiên, chú ấy đã không tự mình chọn nó mà đã hỏi bà Mona, người đã chọn nó sau khi quan sát cẩn thận những cô gái khác ở độ tuổi của Leyla và xem loại phụ kiện tóc nào được họ ưa chuộng nhất.
Leyla rất trân trọng chiếc kẹp tóc đến nỗi cô ấy rất sợ phải đeo nó , kẻo có chuyện gì xảy ra với nó. Cuối cùng, chú Bill đã nói với cô rằng nếu cô không đeo nó ngay thì chú ấy sẽ vứt nó đi. Nếu Bill không nói ra điều này, có thể nó vẫn còn nằm trong ngăn kéo của cô
Tuy nhiên, chiếc ghim đã gặp số phận nghiệt ngã ngay ngày đầu tiên cô đeo nó. Cô đã treo nó lên hàng rào khi đang làm việc trong vườn rau. Đột nhiên một con quạ đã ngoạm lấy nó bằng mỏ và bay đi. Đó là một sự cố đã khiến Leyla - người yêu quý tất cả các loài chim, giờ lại trở nên căm ghét loài quạ.
"Hãy nói cho chú biết nếu con không tìm thấy nó, Leyla," Bill nói với giọng căng thẳng như thể anh đang bảo vệ cô. "Đừng làm vẻ mặt đó. Chú có thể mua cho con một chiếc kính mới, nó không vấn đề gì cả. Con hiểu chưa, Leyla?"
Leyla sẵn sàng gật đầu. "Vâng, thưa chú, con sẽ làm vậy." Mặc dù cô không muốn chú ấy phải mua cặp kính mới, Leyla đã chiều lòng chú Bill vì cô tin chắc rằng cặp kính cũ của cô vẫn còn nằm ngay trên bến tàu nơi cô đã để nó.
Tuy nhiên, khi cô ra sông vào lúc bình minh vào sáng hôm sau, tất cả những gì cô thấy chỉ là sự thất vọng. Khi không tìm thấy cặp kính ở đâu trên bến tàu, cô đã kiểm tra khu vực xung quanh cabin và thậm chí cả bờ sông nhưng không tìm thấy chúng.
Chiếc tạp dề của cô vẫn ở đúng vị trí cô đã để nó; chỉ có cặp kính của cô ấy đã biến mất. Cô thoáng băn khoăn liệu gió có thổi bay chiếc kính hay không, nhưng nếu đúng như vậy thì chiếc tạp dề đã không còn nguyên ở đó. Cô chắc chắn rằng mình đã tháo kính ra trước rồi mới đặt chiếc tạp dề lên trên. Việc chiếc kính tự biến mất là điều vô nghĩa.
Trừ khi...
Một khả năng xảy ra với cô khi cô rình mò trước khu nhà phụ. Tuy nhiên, ngay sau đó, cô lắc đầu và coi đó là điều vô lý. "Công tước sẽ không có lý do gì để lấy chúng, phải không?"
Với đôi vai rũ xuống, cô quay lại. Cô đang tự trách bản thân vì đã không quay lại lấy kính sớm hơn. Cô đã trì hoãn việc quay trở lại bến tàu vì sợ rằng mình sẽ gặp phải công tước.
"Có thật là mày không?" cô ấy lẩm bẩm,nhìn chằm chằm vào một con quạ đậu trên cành cây.
Con chim nghiêng đầu vài lần như giả vờ vô tội rồi bay đi sâu vào rừng.
Leyla nắm chặt tay để củng cố quyết tâm của mình và bắt đầu bước đi với những bước tiến dài hơn trước. Cô định quay trở lại ngôi nhà nhỏ của mình và ăn bữa sáng để có thể nghĩ xem phải làm gì tiếp theo với đầu óc tỉnh táo.
Thủ phạm đã lấy trộm kính của cô phải là một trong hai nghi phạm: một con quạ hoặc một công tước.
Một con bồ câu trắng như tuyết đang đậu ngoài cửa sổ. Khi Kyle tình cờ nhận ra điều đó, anh ấy mỉm cười và mở cửa sổ.
"Chào, Phoebe."
Nó không bay đi ngay cả khi Kyle đưa tay về phía nó và lấy lá thư được buộc ở chân nó.
Phoebe là chim bồ câu đưa tin của Leyla. Bị mê hoặc bởi các loài chim từ khi còn nhỏ, Leyla đã từng đọc một cuốn sách về những con chim bồ câu có thể chuyển thư. Từ lúc đó, cô đã rất mong muốn có được một chú chim bồ câu như vậy cho riêng mình.
'Chắc chắn. Cứ tiếp tục đi."
Kyle, người đã chế nhạo giấc mơ của cô, chưa bao giờ tưởng tượng rằng sẽ có một ngày cho đến khi một người đưa thư huyền thoại cổ xưa đột nhiên bay qua cửa sổ phòng ngủ của anh.
Cô gái ngoan cường đó, Leyla Lewellin, đã thành công. Dù gặp nhiều thất bại nhưng Leyla không bao giờ bỏ cuộc và cuối cùng đã có thể huấn luyện được chú chim.
Đã hai năm trôi qua kể từ ngày cuối xuân khi Phoebe lần đầu tiên xuất hiện trước cửa sổ phòng Kyle. Hầu như không tin vào mắt mình, anh mở cửa sổ và thấy một con chim bồ câu với tờ giấy buộc ở chân đang nhìn chằm chằm vào anh. Đó là một con chim xinh đẹp với bộ lông trắng bóng và đôi mắt đen như mực.
Bức thư Leyla gửi cùng Phoebe ngày hôm đó chỉ dài một câu: Xin chào, ông Ettman.
Tuy nhiên, Kyle đã có thể đọc được nhiều điều hơn nữa trong một câu ngắn gọn đó: Cậu có thể thấy Leyla nhảy cẫng lên vì sung sướng sau khi hoàn thành mục tiêu của mình. Cậu có thể nhìn thấy Leyla đang cười phấn khích với đôi mắt lấp lánh. Cậu có thể nhìn thấy người bạn thân Leyla của mình hạnh phúc.
Nghĩ mà xem, một con chim bồ câu đưa tin trong thế giới hiện đại này, Kyle đã nghĩ, cười khúc khích trước sự ngớ ngẩn của ý tưởng này. Tuy nhiên, anh có thể hiểu được sự hấp dẫn. Đối với Leyla, Phoebe hoạt động giống như một chiếc điện thoại. Vì trong nhà không có điện thoại nên Phoebe cực kỳ hữu ích.
Tuy nhiên, bức thư do người đưa tin của Leyla mang đến hôm nay mang đến một tin buồn: Kyle, kính của tớ mất rồi. Tớ phải đi tìm nó nên không thể đến thư viện với cậu được. Tớ thực sự xin lỗi.
Trong khi Kyle trịnh trọng đọc tờ giấy thì Phoebe đã bay đi sau khi hoàn thành nghĩa vụ của mình. Kyle cẩn thận gấp tờ giấy lại, đặt nó vào giữa những trang sách dày trên bàn rồi vội vã ra khỏi phòng.
"Kyle! Con lại định đi gặp Leyla nữa phải không?" Bà Ettman cau mày hỏi khi thấy Kyle lao xuống cầu thang.
Kyle chỉ mỉm cười với cô mà không hề chậm lại.
"Con cần phải học, Kyle!"
"Con sẽ học ở thư viện cùng với Leyla, mẹ ạ!" acậu ấy hăng hái trả lời trước khi lao ra cửa trước.
Chiếc xe đạp mạ crôm bóng bẩy nhẹ nhàng rời khỏi dinh thự Ettman. Khi bước vào Arvis, Kyle cảm thấy cấp bách hơn và bắt đầu đạp nhanh hơn. Anh ấy không có hứng thú đến thư viện. Anh ấy chỉ định đến đó để có thể ở bên Leyla. Hiện tại Kyle rất lo lắng cho cô.
Cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ để mua được cặp kính đó. Tim anh đau nhói khi nghĩ đến cô gái ngốc nghếch đó một mình làm và bán hết số mứt đó chỉ để tránh trở thành gánh nặng cho chú Bill.
"....Kyle?" Leyla bắt đầu nói. Cô đang phơi quần áo trên dây phơi thì chiếc xe đạp của anh rít lên dừng lại ngay trước mặt cô.
"Cậu đã tìm thấy kính của mình chưa?" anh ấy hỏi.
Mặt cô trở nên ủ rũ. " Chưa....Tớ chưa tìm được"
Không chịu nổi khi thấy cô buồn, anh buột miệng nói: "Tớ sẽ mua cho cậu một cái mới!"
Cô nhìn anh chằm chằm một lúc rồi lặng lẽ hỏi, "Cậu, Kyle? Cậu lại làm sao vậy?"
Chỉ khi đó Kyle mới nhận ra mình vừa nói gì. Cảm xúc của anh đã trở nên tốt hơn và anh đã nhanh chóng quên mất cô là người như thế nào.
"Cảm ơn, Kyle, nhưng tớ không bao giờ có thể để cho cậu làm điều đó," cô nói, mỉm cười ngọt ngào để tránh làm anh xấu hổ. "Dù sao đi nữa, tớ nhất định sẽ tìm được nó." Miệng cô mỉm cười nhưng ánh mắt lại nghiêm túc đầy quyết tâm. Kyle biết rõ đôi mắt đó. Đó là đôi mắt của một người sẽ không bao giờ lùi bước, dù thế nào đi chăng nữa.
"Tớ sẽ tìm nó."
Leyla mất nhiều ngày tìm kiếm trong rừng. Con trai của bác sĩ đã giúp đỡ cô. Nhận thấy nỗ lực vô ích của họ thật đáng khâm phục, Matthias giả vờ không biết. Anh cũng khá thích thú khi nhìn họ kiểm tra những tổ chim vô tội.
Cô thực sự không phát hiện ra sao? Hay là cô ấy không biết?
Matthias đã dừng lại giữa chừng trên cầu thang bên ngoài của khu nhà phụ và đang nhìn chăm chú vào khu rừng rộng lớn cạnh dòng sông. Anh bắt đầu cảm thấy mệt mỏi khi phải quan sát Leyla và cậu bé đó làm trò điên rồ. Việc dành thời gian ra ngoài không còn đáng giá nữa vì lịch trình bận rộn của anh ấy là đến đây vì mục đích này, như anh ấy đã làm trong nhiều ngày liên tiếp, anh ấy tiếp tục lên cầu thang, vuốt lại mái tóc đã bị gió sông thổi tung lên. Hessen lặng lẽ mở cửa và lùi lại một bước.
Matthias đi thẳng đến phòng khách. Thay vì ngồi trên ghế sofa như thường lệ, anh dựa vào tường và nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn ra khu rừng.
"Hầu tước Lindman sẽ đến vào khoảng giữa trưa hôm nay." Hessen nói.
"Riette? Đến sớm hơn dự định."
"Phu nhân Elise đã hướng dẫn tôi đặc biệt chú ý đến bữa tiệc trưa. Cô ấy yêu cầu ngài cũng tham dự, nếu ngài không có hẹn trước."
"Được tôi sẽ đến đó."
Một cơn gió mạnh làm tấm rèm voan che nửa cửa sổ từ từ bay vào phòng. Đôi mắt Matthias nheo lại khi tấm màn vén xuống và anh nhìn thấy con đường bừng sáng bởi ánh nắng trong trẻo. Leyla đang ở dưới gốc cây ở cuối con đường đó, chậm rãi đi vòng quanh nó với hai tay đan vào nhau.
Có lẽ rốt cuộc cô ấy không ngu ngốc đến thế.
Matthias lặng lẽ cười khúc khích và quay lại với sự chú ý về bản báo cáo mà Hessen đang giao cho anh. Trong khi đó, người giúp việc trung niên rót cho Matthias một cốc nước chanh lạnh. Đá trong ly kêu leng keng một cách dễ chịu.
Người quản gia và người giúp việc rời đi sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình. Với chiếc ly cổ dài trên tay, Matthias ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Khi người quản gia và người giúp việc đã khuất dạng, Leyla bắt đầu tiến lại gần con sông.
Ngay sau đó, sự yên tĩnh của cabin bị phá vỡ bởi tiếng chuông cửa. Matthias từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.