Chereads / Khóc Hoặc Tốt Hơn Cầu Xin / Chapter 3 - Chương 3: Mang cô gái đó đến đây

Chapter 3 - Chương 3: Mang cô gái đó đến đây

Nắng nóng như lửa nhưng khoảng trống mát dưới thổi cây mát rượi. Leyla đang ngồi xoay tròn trên một góc, hai tay ôm đầu gối. Bill và những người làm vườn khác đang bận rộn đào một bụi hoa hồng loa và trồng những bông hoa hồng phóng khoáng xuống đất.

Khu vườn phía sau biệt thự như đủ loại hoa hồng trên thế giới sinh vật trong đó. Hoa hồng là quốc hoa của Đế chế Berg, đồng thời cũng là loài hoa yêu thích của mẹ và bà nội công tước.

Vào ngày hôm đó, sau khi nghe thêm nhiều tiếng súng vang vọng từ trong rừng, Leyla cảm thấy kích động đến mức không thể ngồi yên nên lo lắng đi lại trong nhà. KChú Bill thấy vậy liền chìa tay ra. Leyla bối rối nắm lấy tay chú và được dẫn ra khu vườn này. Khi tiếng súng xa dần, cô mới thấy yên tâm.

"Liệu mình có thể nằm dài như thế này trong khi chú thích Bill đang làm việc dưới trời nắng nóng không?" cô bé đã suy nghĩ, tự do nhìn Bill. Sau đó cô thở ra một hơi nhỏ và tím mắt lại.

Chú Bill đã nói với cô bé rằng ông sẽ tức giận nếu cố gắng giúp đỡ ông trong công việc. Ông ấy từng nói rằng ông ấy ghét những đứa trẻ không chịu nghe lời. Vì vậy, cô không còn cách nào khác ngoài việc đợi ông ấy nói xong, mặc dù cô cảm thấy có lỗi.

Sau khi miễn cưỡng đi đến kết luận này, cô lại mở mắt ra và giật mình trước những gì mình nhìn thấy. Một chàng trai xa lạ đang đứng ngay trước mặt cô. Cậu bé ăn mặc lịch sự và nhìn có vẻ trạc tuổi cô.

Ngay khi họ chạm mắt nhau, cậu bé đã tức cười và nói: "Chào."

Khi ánh mắt chạm nhau, cậu bé mỉm cười chào. Đó là một cậu bé có mái tóc bạch kim và nụ cười đẹp.

"Cậu sống ở đây à?"

Cậu bé nhìn xung quanh rồi hỏi một cách nghiêm túc.

"Ừ. Với chú Bill."

Leyla nheo mắt trả lời.

"Chú Bill? Có phải là chú làm vườn đáng sợ không?"

"Chú không phải người đáng sợ đâu."

"Thật sao? Tớ thấy chú rất đáng sợ."

Cậu bé nghiêng đầu rồi thoải mái ngồi xuống bên cạnh Leyla.

"Cậu cũng sống ở đây à?" Leyla hơi cảnh giác hỏi. Cậu bé cười và lắc đầu.

"Không. Tớ theo bố đến đây. Bố tớ là bác sĩ riêng của gia đình này, hôm nay là ngày khám bệnh cho bà Norma. Đôi khi tớ đi cùng bố. Bà Norma cho phép nên không sao."

"Thì ra vậy."

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười hai."

"Tớ cũng mười hai. Nhưng cậu nhỏ quá."

Cậu bé nhìn chăm chú Leyla rồi bật cười. Má Leyla đỏ lên vì tức giận.

"Cậu cũng nhỏ mà."

"Trong lớp tớ là người cao nhất đấy."

Cậu bé ngồi thẳng người như thể để chứng minh mình không nói khoác. Thật ra cậu bé có vẻ cao hơn so với bạn bè cùng tuổi.

"Dù sao thì... cậu vẫn nhỏ hơn chú Bill."

Leyla nói với giọng nhỏ hơn và thiếu tự tin. Cậu bé nhìn Leyla rồi lại cười khúc khích. Có vẻ cậu bé này rất hay cười.

"Này, có ai lớn hơn chú ấy không? Ngay cả người lớn cũng không có."

"Tớ không biết nữa."

Leila ngượng ngùng ngắt lá cỏ bên ngoài khăn trải. Ngón tay cô nhanh chóng nhuộm màu xanh. Cậu bé không có vẻ gì sẽ đứng dậy và đi.

"Cậu có muốn ăn không?"

Leila bất chợt hỏi khi nhìn quả đào ở góc khăn trải. Cậu bé vui vẻ gật đầu. Có vẻ cậu bé không chỉ hay cười mà còn dễ gần.

Leyla lấy con dao bỏ túi ra từ túi xách. Cậu bé nhìn Leyla cắt quả đào rồi cười khúc khích.

"Cậu buồn cười thật đấy. Trong túi xách của con gái mà có thứ đó à?"

"Chú Bill đưa cho tớ. Đừng trêu chọc."

Leila nhăn mặt đưa nửa quả đào cho cậu bé. Hai đứa trẻ ngồi bên nhau ăn đào, mùi hương ngọt ngào của trái cây lan tỏa theo gió.

"Sao cậu có vẻ thoải mái thế?" Cậu hỏi sau khi ăn hết nửa quả đào. "Có chuyện gì thế?"

"Công tước và những người của bạn tiếp tục săn chim," cô buồn buồn trả lời. Cậu bé viết ra sự rối loạn. "Cái đó thì sao?"

"Họ giết chim chỉ để vui thôi mà."

"Đó không phải là mục tiêu chính của việc đi săn sao?"

Cô ngước đôi mắt xanh lên và nghiêm nghị nhìn cậu. "Cậu cũng làm vậy à?"

Cậu bé trông như thể gần như không thể nổi một tay súng săn.

"Ừm... ờ... đâu có" cậu trả lời. Một lúc sau, cậu ta lắc đầu mạnh mẽ và kiên quyết nói: "Không, tớ không làm vậy đâu. Tội nghiệp chúng lắm. Chúng cũng biết đau đớn biết buồn mà" Nghe như vậy, vẻ mặt hào hoa của Leyla tăng dần chuyển thành một nụ cười.

Với giọng vui vẻ, cô ấy hỏi, "Cậu có muốn thêm một quả đào nữa không?"

Cậu bé lại vui vẻ gật đầu.

Leyla đưa cho cậu bé một miếng đào lớn hơn. Mặt cậu bé hơi đỏ, có lẽ vì cảm thấy khó chịu với bộ quần áo chỉnh tề.

Tuy nhiên, một giọng nói có thể được nghe từ xa. "Kyle! Kyle! Về nhà thôi nào"

Cậu bé, người đã ăn đào thứ hai và hiện đang loay hoay với cái vũng, bỏ chạy ngay khi nghe thấy giọng nói. " Bây giờ tớ phải đi đây."

"Được rồi. Tạm biệt cậu."

"Kyle Ettman," cậu bé nói, đưa tay về phía cô.

"Đó là tên của tớ. Còn cậu tên là gì?"

"Tớ là Leyla. Leyla Llewellyn"

Leyla hơi ngượng ngùng bắt tay cậu bé. Hai đứa trẻ nghiêm túc bắt tay nhau bằng đôi tay nhỏ nhắn dính đầy nước đào.

"Tạm biệt, Leyla. Hẹn gặp lại cậu sau. Lần sau tớ sẽ mang đồ ăn nhẹ đến!" cậu hét lên, nhìn lại cô rồi chạy đi.

Leyla nghĩ đến việc nói với cậu ấy rằng họ sẽ không gặp lại nhau nữa vì cô có thể sẽ sớm chuyển đi, nhưng sau đó cô bé đổi ý và chỉ vẫy tay với Kyle. Cô không thích nói về khả năng đó. Làm như vậy luôn cô lo lắng.

Bây giờ Kyle đã rời đi, thế giới của Leyla lại một lần nữa yên Bình. Cô ngồi trong làn sóng gió hương hoa hồng, chờ đợi chú Bill làm xong công việc. Cuối cùng, cô ngủ gật. Khi nghe chú Bill gọi tên mình, cô mở mắt ra và thấy ngày hè dài đã sắp kết thúc.

Leila vội đứng dậy, đeo túi và thu dọn khăn trải. Cô chạy nhanh về phía chú Bill với bước chân nhẹ nhàng hơn hẳn.

"Chú, cháu vừa gặp một cậu bé đó ạ, và..." cô định kể về cậu bé đã chia sẻ quả đào với mình, nhưng rồi cô cứng đờ khi thấy người đang đi tới từ phía đối diện.

Đó là Công tước Herhardt và những người của anh ấy.

Matthias dừng lại giữa vườn hồng. Anh nhìn thấy người làm vườn Bill Remmer đang thoải mái chào anh. Ngay sau đó, anh nhận thấy có một đứa trẻ đang trốn đằng sau mình.

"Đã lâu không gặp, chú Remmer," Matthias nói và gật đầu đáp lại. Những người đi theo anh dừng lại ở khoảng cách hợp lý phía sau.

"Đứa trẻ này sẽ ở lại Arvis trong thời gian này," Bill nói với vẻ mặt khó xử lý.

Khi ông ấy vỗ nhẹ vào lưng, cô bé rụt rè xuất hiện. Nhờ mái tóc vàng óng, Matthias nhớ ra cô bé. Đứa trẻ kỳ lạ mà suýt nữa anh đã bắn trúng khi tưởng là chim ngồi trên cây.

"Dù đã xin phép hai phu nhân nhưng tôi nghĩ vẫn nên báo cho ngài, xin thứ lỗi." Bill cúi đầu lần nữa. Cô bé cũng cúi theo.

Matthias từ nhìn xuống. Khi anh chạm mắt với cô gái, cô ấy nao núng nhưng không rời mắt. Anh nhìn thấy đôi mắt mờ lại và đôi môi mím chặt của cô. Đó chính là vẻ mặt mà cô đã nhìn anh khi họ gặp nhau lần đầu trong rừng.

"A. Là cô bé đó sao? Cô bé sống trong rừng đó." Riette, em họ của Matthias, cười khúc khích nói.

Leyla bắt đầu đỏ mặt và trốn sau lưng Bill. Cô ấy hành động giống như vậy bất cứ khi nào cô ấy nhìn thấy nhóm đi săn trong rừng. Cô trừng mắt nhìn họ rồi trốn sau một cây gốc. Sau khi họ đi săn xong, cô sẽ tìm những con chim chết và chôn chúng, khóc nức nở suốt thời gian đó.

"Chuyện đó cứ làm theo chú ý đi, chú Remmer," Matthias trả lời ngắn gọn kèm theo một nụ cười. Anh không quan tâm liệu người làm vườn có muốn chăm sóc một đứa trẻ hay không.

"Cảm ơn công tước" Bill trả lời và cúi đầu một lần nữa. Matthias nhẹ nhàng đáp lại rồi lại bắt đầu bước đi.

Chỉ khi họ bắt đầu rời đi, Leyla mới khoáng khởi lên. Người thân và bạn bè của công tước đang theo anh. Dù trời nóng, họ đều đã cởi áo khoác và xắn tay áo sơ mi, nhưng chỉ có Công tước Herhardt vẫn mặc nguyên bộ trang phục đi săn của mình. Ngoại lệ duy nhất là chiếc mũ lưỡi trai mà anh ấy đã cởi ra và cầm trên tay.

Leyla mải mê nhìn theo dáng họ đi, bỗng giật lùi khi thấy những người hầu phía sau đang mang súng và chiến lợi phẩm. Mùi máu nồng nặc xộc vào mũi. Leyla run rẩy nhắm mắt lại.

Khi cơ thể bắt đầu run lên, cô cảm nhận được bàn tay to lớn và ấm áp của chú Bill. Ông vỗ về vai cô một cách vụng về nhưng đầy tình cảm.

Claudine tựa vào bàn tay, thở dài một hơi. Mái tóc nâu của cô tung bay theo từng tiếng thở dài.

Nữ bá tước Brandt cau mày với con gái và thì thầm, "Claudine, con hãy cư xử như một quý cô nhé." Giọng cô đầy vẻ thiếu chiến đấu.

Mặc dù Claudine vẫn còn quá trẻ để được gọi là quý cô, nhưng hoàn cảnh buộc cô phải xử lý như một quý cô. Nhận thấy điều này phải như không thể xảy ra với con gái mình, nữ bá tước Brandt viết dài. "Nhưng con quá cô đơn và buồn chán," Claudine càu nhàu.

Người phụ nữ quý tộc khác ngồi ở bàn trà nhìn cô. Đỏ mặt xấu hổ trước sự trẻ con của con gái, nữ bá tước Brandt trả lời: "Vậy thì con đi qua chơi với các anh đi."

Tuy nhiên, Claudine không nhúc nhích. " Các anh coi con có thể không có mặt ở đó và nói những điều con không thể hiểu được." Vẻ mặt đáng thương của Claudine khiến các phụ nữ quý tộc cười khúc khích.

"Chà, việc con bé cảm thấy buồn chán là điều tự nhiên. Claudine không có người nào ở tuổi tuổi của con bé ," Elise von Herhardt vừa nói vừa gật đầu khi vuốt ve chú chó con ngồi ngồi trên đùi mình.

"Mẹ xem kìa. Phu nhân Herhardt cũng hiểu cho con mà," Claudine kêu lên, vui mừng vì có người đứng về phía mình. Sau đó cô quay ra vườn. Một lúc sau cô chỉ tay và hỏi: "Cô bé đằng sau kia là ai vậy ạ?"

Người phụ nữ quý phái nhìn theo hướng mình chỉ và thấy một cô gái nhỏ đi theo sau người làm vườn khi anh ta chăm sóc những bông hồng.

Claudine hỏi. "Nhìn cô ấy trông có vẻ trạc tuổi cháu. Vậy con có thể chơi với cô bé đó được không ạ?"

" Ừm... Ta cũng không biết nữa. Hình như đó là trẻ mồ côi từ đất nước khác thì phải. Một cô gái như thế không thích hợp làm bạn với cháu đâu." Nữ bá tước Brandt trả lời.

"Nhưng con không bận tâm đâu mẹ ạ. Con chắc chắn rằng chơi cùng cô ấy sẽ vui hơn là chơi với một chú chó con." Claudine trả lời bằng giọng bình tĩnh, tự tin hơn tuổi của cô. Nữ bá tước Brandt lúc này đỏ mặt đến ngay cả tai cô cũng đỏ bừng. Elise von Herhardt cười thích thú và rung chuông gọi người giúp việc.

"Mang cô bé đó lại đây. Người mà người làm vườn đang chăm sóc."

Cô hầu gái đưa Leyla vào một thế giới xa lạ, một thế giới nơi những con người quyến rũ trong bộ quần áo màu khóa rực rỡ đang ngồi dưới mái hiên trắng tung bay trong gió.

"Ôi trời, thật là một cô bé dễ thương," một nữ quý tộc vô cùng xinh đẹp nói. Quay từ Leyla sang cô gái tóc nâu đang ngồi đó, cô hỏi, "Thế nào, Claudine. Con có thích cô bé không?"

Claudine mỉm cười và gật đầu vui vẻ: "Cảm ơn, bà Herhardt."

Leyla bắt đầu tìm hiểu chi tiết giữa cuộc trò chuyện mà cô không hiểu điều này. Cô rất muốn quay trở lại ngôi nhà của chú Bill. Nhưng không ai bày tỏ quan tâm đến cảm giác của cô. Một phụ nữ quý tộc mà Leyla mong đợi là mẹ của công tước đã nói điều gì đó với một cô hầu gái.

Người giúp việc đã đưa Leyla từ khu vườn đưa cô ấy cho người giúp việc khác, người này sau đó dẫn cô ấy đi. Leyla vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy mình đang ở trong phòng tắm sang trọng đầu tiên mà cô từng thấy, Leyla tắm rửa rồi mặc một chiếc váy trắng mềm mại đến kinh ngạc mà cô bé được cung cấp. Leyla cảm nhận được sự đau đớn khi người giúp việc chải mái tóc xoăn của mình một cách thô bạo. Nhưng cô đành chịu đựng, vì sợ nếu nói sai sẽ cản trở công việc của chú Bill.

"Cô Claudine là con gái của Bá tước Brandt. Tốt nhất cháu nên cư xử đúng mực trước cô ấy. Cháu hiểu chưa?" Người giúp việc đã đưa ra Leyla lên tầng hai của biệt thự cảnh báo.

Leyla gật đầu theo phản xạ. Sau đó, người giúp việc từ mở cửa phòng khách. Claudine chào họ, hành động như người lớn nhất có thể. "Xin chào. Cậu tên là gì? Cậu bao nhiêu tuổi?" Cô gái đầu và nhìn vào mắt Leyla.

"Tên tôi là Leyla Llewellyn, thưa tiểu thư. Tôi mười hai tuổi ạ."

"Thật sao? Tôi còn tưởng cậu nhỏ hơn tôi đó. Vì trông cậu nhỏ lắm"

Đây là điều Leyla không thích nghe nhất, nhưng cô vẫn im lặng. Cô ấy lặp lại cụm từ "vì chú Bill" trong đầu. Điều này giúp cô có thêm sức mạnh. Claudine không cần phải giới thiệu bản thân. Cô ấy chỉ đơn giản quay lại và bắt đầu bước đi. Leyla cứng rắn đi theo phía sau cô.

Claudine đề nghị một số hoạt động cho hai người cùng tham gia, bao gồm chơi piano, hát và làm hoa giấy. Leyla lắc đầu. Cô không biết làm những công việc đó như thế nào. Claudine cho cô thêm một số lựa chọn, bao gồm trò chơi xúc xắc, trò chơi chữ và cờ vua. Leyla cũng không biết chơi những trò chơi đó.

Khóe miệng Claudine cong lên thành một nụ cười mơ hồ khi cô hết nhìn bàn đồ chơi lại nhìn Leyla: "Tội nghiệp cậu" cùng với sự dịu dàng. Cô từ từ đứng dậy khỏi ghế với giọng thở dài thất vọng. Leyla cảm thấy bất lực khi nhìn đống đồ chơi lộn xộn trên bàn. Claudine đi đến trước ghế của Leyla và than thở: "Cậu đúng là một đứa trẻ không biết gí cả."

Leyla có thể nói rằng Claudine đang cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng nhất có thể mà không để lộ sự thất vọng hay khó chịu của mình. Điều này chỉ khiến Leyla cảm thấy nhục nhã hơn. Cô cảm thấy mình nên trả lời, nhưng cô không biết nên nói điều gì thích hợp trong tình huống này.

May mắn thay, Claudine chỉ đơn giản quay đi mà không mong phản hồi. Trước khi ra khỏi phòng, cô thở dài và nói: "Thật sự không thể tin được. Cậu còn chẳng thú vị bằng cún con của tôi ."

Leyla bị bỏ lại một mình trong phòng khách xa hoa. Cô cảm thấy muốn rời đi ngay lập tức, nhưng cô quyết định ở lại vì cô nghĩ Claudine sẽ quay lại. Tuy nhiên, ngay cả khi ánh nắng chiều rực rỡ đã chuyển sang màu vàng đậm, Claudine vẫn không quay lại.

Khi người giúp việc đưa Leyla đến nơi xuất hiện thì trời đã tối rồi. " Bây giờ cháu có thể đi rồi," cô nói với giọng nhẹ nhàng hơn nhiều so với lúc trước. "Tiểu thư Claudine nói cháu có thể giữ chiếc váy này. Và cả cái này nữa." Cô đưa cho cô một đồng tiền vàng lấp lánh.

"Cầm lấy. Cháu nên biết ơn những gì tiểu thư Claudine đã ban cho cháu. Cháu hiểu không?"