Sự hiện diện của Kyle Etman không khác gì trung tâm của trường khi cậu đứng trước cổng chính Học viện Nữ sinh Gillis. Các nữ sinh đưa ánh mắt đầy ấn tượng về phía chàng trai trẻ đang đợi ai đó.Kyle nở nụ cười tự mãn khi nhìn qua cánh cổng.
Kyle cười toe toét khi nhìn qua cổng chính của trường. Anh nhìn thấy từ xa một cô gái trẻ đang dắt xe đạp về phía anh. Từ dáng đi mạnh mẽ, thanh lịch của cô, anh nhận ra ngay.
Chà, không chỉ từ dáng đi của cô ấy. Cũng từ khuôn mặt biểu cảm và những động tác tinh tế của cô ấy. Tất cả đều nói rõ với anh rằng đây là Leyla. Không có cô gái nào giống Leyla. Anh đã biết điều này kể từ ngày hè khi anh lần đầu tiên đến gần cô bé đang ngồi dưới bóng cây liễu.
"Leyla!"
Khi nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình, Leyla đã dừng bước. Cô nheo mắt, rồi lại bắt đầu bước đi, nhanh hơn trước một chút. Kyle yêu thích những khoảnh khắc như vậy. Khoảnh khắc cô bắt đầu bước đi nhanh hơn sau khi nhìn thấy anh, tiến lại gần anh với khuôn mặt tươi cười.
"Tại sao cậu lại đến đây?" cô ấy hỏi.
"Gặp tớ ở nhà không phải sẽ dễ dàng hơn sao?"
"Chà, dù sao thì tớ cũng đến trường mà," cậu ấy trả lời. Tất nhiên, đây là lời nói dối. Anh đã bỏ rơi những người bạn của mình ở câu lạc bộ tennis để có thể đưa Leyla từ trường về nhà.
Mặc dù các đàn anh của anh trong câu lạc bộ đều sẽ đợi anh vào ngày hôm sau, cầm vợt như vũ khí, anh không lo lắng về điều đó ngay bây giờ. Vấn đề của ngày mai có thể được giải quyết vào ngày mai.
Hai người họ bước đi cạnh nhau trên con phố đông đúc. Khi đi qua khu mua sắm, họ mua những chiếc kem ốc quế mà họ thích rồi tiếp tục đi bộ. Họ ghé qua một hiệu sách tràn ngập mùi ngọt ngào mơ hồ của những cuốn sách cũ bụi bặm. Leyla cười rất nhiều. Anh ấy tin rằng chỉ có chú Bill và anh là người duy nhất trên thế giới biết cô gái đã cười nhiều đến mức nào. Kyle biết điều này là sự thật, và điều đó khiến anh hạnh phúc.
Gió trở nên mát mẻ hơn nhiều sau khi họ rẽ vào con đường dẫn vào Arvis. Khi cuộc trò chuyện của họ chuyển sang chủ đề khác. Nói về kỳ thi mới nhất của trường , khuôn mặt Leyla trở nên nghiêm túc, sự nghiêm túc này nhuốm màu tuyệt vọng khi họ bắt đầu nói về hình học.
Kyle nhận thấy những thay đổi tinh tế này trong cách thể hiện sự quan tâm của cô. Anh ngăn mình không nói ra những lời đang muốn thoát ra khỏi môi mình. Anh không muốn khiến mọi chuyện giữa họ trở nên khó xử khi thú nhận tình yêu của anh dành cho cô quá vội vàng. Anh tự hỏi liệu họ có cần thiết phải bắt đầu hẹn hò hay không. Tại sao không tiến thẳng đến hôn nhân?
" Leyla Ettman". Cái tên đã làm cho Kyle thích thú đến mức cười òa
Leyla đột nhiên nhận thấy Kyle đang cười toe toét về điều gì đó: "Tại sao cậu lại cười?"
Khi cô bé đang càu nhàu về điểm hình học thấp của mình cho đến khi cô ngơ ngác nhìn Kyle đang cười khúc khích một mình.
"Ừm... Ồ, vâng! Tớ nghe nói Công tước Herhardt sẽ trở lại?" Kyle trả lời, cố gắng nhanh chóng thay đổi chủ đề.
"Đã lâu lắm rồi. Khi nào ngài Công tước mới về?"
"Tớ không biết."
"Mọi người đang nói về việc Công tước Herhardt sẽ trở lại, nhưng có vẻ như cậu không quan tâm chút nào."
Leyla nắm chặt tay lái xe đạp của mình chặt hơn.
Cô chưa bao giờ tiếp xúc nhiều với công tước, ngoài việc thỉnh thoảng tình cờ gặp anh trong rừng hoặc đi ngang qua anh khi Claudine mời cô vào biệt thự. Nhìn thấy anh khiến cô khó chịu nên cô cố gắng tránh mặt anh bất cứ khi nào có thể. Khi gặp anh, cô sẽ cúi đầu thấp nhất có thể để không phải nhìn anh.
Cô đã cảm thấy như vậy kể từ buổi tối hôm đó khi cô còn trẻ, khi cô bị vấp và đánh rơi đồng tiền vàng dưới chân anh, và anh đã giẫm lên nó để nó ngừng quay. Chính Claudine là người đã mời cô vào biệt thự rồi bỏ rơi cô, rồi đưa cho cô đồng xu để giải quyết những rắc rối của cô. Nhưng chính công tước đã khiến cô cảm thấy mình thật vô giá trị giữa thế giới xa hoa, xa lạ đó.
Trải nghiệm đó đã để lại một vết sẹo trong lòng cô khác với vết sẹo mà cô từng phải chịu đựng ở nhà họ hàng lúc nhỏ. Cô muốn quên đi cuộc gặp gỡ đó, nhưng cô lại nhớ đến nó mỗi lần nhìn thấy Công tước Herhardt. Cô ghét anh ta. Cô ghét việc anh luôn nhắc cô về ngày hôm đó, về ký ức đó, về vết sẹo đó.
Khi cô đang thở dốc, một chiếc ô tô màu đen chạy ngang qua. Vì Thái hậu Herhardt, bà của công tước chưa bao giờ lái ô tô nên có lẽ đó là Nữ công tước Elysse, mẹ của công tước, trở về sau một buổi họp mặt xã hội.
Kyle nhận xét: "Vì công tước sẽ sớm trở lại nên Arvis gần đây chắc chắn sẽ rất bận rộn."
"Chuẩn rồi."
"Ồ đúng rồi. Leyla, cậu có nghĩ tớ cũng nên thử trở thành một sĩ quan không?" Kyle lúc này đang đi lùi, đối mặt với Leyla khi họ tiếp tục đi trên đường. "Tớ có thể trở thành một sĩ quan như Công tước Herhardt, và có thể tớ sẽ được trao huân chương. Đại úy Ettman, một tay bắn tỉa xuất sắc có thể bắn thẳng một viên đạn xuyên qua tim quân địch!" Anh ta cười tinh quái khi giả vờ bắn một khẩu súng bắn tỉa.
"Kyle, cậu quên rồi à. Cậu thậm chí không thể giết một con gà," Leyla trả lời và cười khúc khích.
Sự tự tin của Kyle bị ảnh hưởng, nhưng anh không thể tranh cãi quan điểm của cô. Cô ấy đang đề cập đến một điều gì đó đã xảy ra vào khoảng thời gian này năm trước. Kyle đã nhất quyết trả tiền các bữa ăn anh đã ăn trong ngôi nhà bằng cách giúp đỡ việc nhà, vì vậy chú Bill đã nhờ anh bắt một con gà để họ nấu bữa tối. Kyle đã mạnh dạn xông ra chuồng gà để bắt một con, nhưng cuối cùng anh vẫn không bắt được nhiều dù chỉ một chiếc lông vũ. Kể từ ngày đó trở đi,Bill đã gọi Kyle bằng biệt danh hèn hạ là "kẻ ấu trùng vô dụng của nhà Ettman".
"Cậu là người bạn tốt của tớ, Kyle Ettman. Đó là lý do tại sao tớ quý cậu," Leyla nói, cười khúc khích khi nhìn khuôn mặt cau có của Kyle.
"Tớ hy vọng bàn tay này có thể cứu sống mọi người chứ không phải là cầm súng."
"Ồ... tất nhiên rồi. Tớ sẽ trở thành bác sĩ." Kyle lúng túng đưa tay lên má. "Vậy tớ có nên trở thành quân y không? Người ta có trao huy chương cho một quân y không?"
"Đương nhiên là có rồi. Họ sẽ trao cho cậu một chiếc nếu cậu cứu được nhiều người, phải không? Đó là một thành tựu tốt hơn nhiều so với việc giết rất nhiều người."
"Phải không ta?"
Khi họ tiếp tục trò chuyện vui vẻ, họ đã đến một ngã ba đường. Dinh thự Ettman nằm ở cuối con đường bên trái.
"À! Tớ quên mang theo sổ hình học mà tớ đã nói là sẽ cho cậu mượn," Kyle kêu lên.
"Vậy tớ về nhà đợi trước nhé và nhớ đến đúng giờ ăn tối đó. Nhất định phải mang tới cho tớ nhé."
"Này, cậu đang mong được gặp tớ hay là chờ quyển vở vậy, Leyla?"
"Quyển vở" cô mạnh dạn trả lời trước khi bật cười tinh nghịch. Cũng cười lớn, Kyle bắt đầu chạy về phía nhà mình.
Leyla hét lớn với cậu ấy , "Không cần phải vội! Tớ còn phải làm bữa tối!"
Kyle thậm chí còn hét to hơn để đáp lại, nói: "Đừng lo lắng về điều đó! Lát nữa gặp lại cậu nha!" Layla lắc đầu, biết rằng cố gắng thay đổi ý định của anh cũng chẳng ích gì. Sau đó cô lên xe đạp và bắt đầu đi về phía Đường Platanus, dẫn đến biệt thự Arvis.
Matthias cho xe dừng ở cuối đường lái xe vào dinh thự, cách xa dinh thự. Người tài xế và quản gia có vẻ bối rối.
Sự xuất hiện của Công tước Herhardt thật bất ngờ. Sau khi có tin anh sẽ đến sớm hơn một tuần so với dự kiến ban đầu, nhân viên Arvis đã bận rộn làm việc từ sáng đến tối để chuẩn bị cho sự xuất hiện của anh. Kết quả là chỉ có hai người được cử đi đón anh ta. Và bây giờ công tước đã giáng cho họ sự ngạc nhiên này.
Quản gia Hessen với cái miệng khô khốc nuốt nước bọt vì lo lắng."Chủ nhân, chúng ta vẫn chưa....."
"Tôi sẽ đi dạo xung quanh một chút," Matthias bình tĩnh nói, ngắt lời Hessen. Tài xế lưỡng lự một lúc rồi vội vàng xuống xe mở cửa hành khách phía sau.
"Không," Matthias nói, lắc đầu với Hessen, người đã bắt đầu theo anh ra khỏi xe. "Lát gặp ở dinh thự."Matthias mỉm cười với Hessen rồi quay người bước đi.
Hessen lưỡng lự một lúc rồi làm theo lệnh của chủ nhân và quay trở lại xe. Tài xế cũng vội vàng trở lại ghế lái. Sau khi họ lái xe đi, con đường lại yên tĩnh trở lại. Nắm lỏng chiếc mũ sĩ quan trong một tay, Matthias đi loanh quanh dưới bóng cây. Tiếng giày bốt của anh hòa quyện một cách dễ chịu với âm thanh của những chiếc lá đung đưa trong gió.
Matthias von Herhardt từng là một đứa trẻ hoàn hảo, một học sinh hoàn hảo và đã trở thành một sĩ quan hoàn hảo. Bây giờ anh ấy sẽ sớm kết hôn với người phụ nữ hoàn hảo và sau đó sẽ trở thành người chồng hoàn hảo và người cha hoàn hảo. Chuỗi sự hoàn hảo không ngừng này diễn ra một cách tự nhiên đến mức toàn bộ quá trình đó bắt đầu làm anh chán nản.
Matthias bước chậm lại. Một tia sáng xuyên qua kẽ lá rơi vào mắt anh, làm nổi bật viền mắt hơi ửng đỏ. Khi anh bước xa hơn một chút, chùm tia chiếu xuống và chiếu sáng chiếc khóa thắt lưng màu vàng và các huy hiệu trên ngực bộ đồng phục màu xám đen của anh.
"Con cần phải đính hôn vào mùa hè này."
Matthias đã sẵn sàng làm theo mong muốn của mẹ anh. Nhiệm vụ của anh là phải kết hôn vào thời điểm thích hợp và sinh con nối dõi.
"Ta thấy tiểu thư Claudine là ứng cử viên thích hợp nhất để trở thành nữ công tước tiếp theo."
Anh cũng đã chấp nhận ý kiến của bà mình một cách vui vẻ. Claudine von Brandt là một cô dâu tương lai có trình độ tốt và gia phả xuất sắc. Matthias chưa bao giờ mong muốn bất cứ điều gì. Anh ấy chưa có cơ hội - trước khi anh ấy có cơ hội khao khát điều gì đó, nó đã được trao cho anh ấy rồi. Bản thân ham muốn đã là một khái niệm xa lạ đối với anh. Hôn nhân cũng vậy.
Anh hướng tới một cuộc hôn nhân hoàn hảo. Một cuộc hôn nhân đóng vai trò là bước đệm để ổn định thế giới của anh ấy mà không liên quan đến những cảm xúc không cần thiết. Claudine von Brandt có vẻ là người phù hợp nhất với kiểu sắp xếp đó, và đối với anh ấy thế là đủ. Anh không đặc biệt quan tâm đến cô ở bất kỳ khía cạnh nào khác. Anh không cảm thấy cần phải như vậy.
Anh dừng bước một lúc ở giữa đường. Anh ngước lên, những tia nắng vỡ vụn làm chói mắt anh. Lúc đó anh mới cảm nhận được sự hiện diện của một người khác ở gần.
Anh ta nheo mắt nhìn xung quanh và nhanh chóng nhìn thấy một cô gái đang đạp xe về phía anh ta. Anh vẫn đứng yên tại chỗ, và ngay sau đó cô đi ngang qua anh ở bên trái anh. Mái tóc vàng của cô tung bay trong gió.
"Leyla Llewellyn"
Cô gái đó quay đầu về phía anh ngay khi anh nhớ ra tên cô.Khi cô bắt gặp ánh mắt của anh, đôi mắt xanh của cô mở to."Aahhh!"Cô gái đó bị mất thăng bằng và ngã khỏi xe đạp. Bánh trước của chiếc xe đạp lộn ngược tiếp tục quay.
Matthias bước tới chỗ cô gái trẻ trên mặt đất. Dưới cái bóng của anh, cô ngẩng đầu lên. Không thể nhầm lẫn được, cô ấy chính là Leyla Llewellyn, cô bé rất mê chim.
"Tôi xin lỗi, thưa ngài." cô nhanh chóng nói và cúi đầu. Cô ấy dường như đang đợi anh lên đường. Matthias đang định rời đi thì lại đổi ý, thản nhiên nhìn xuống Leyla. Đồng phục học sinh của cô dính đầy bụi bẩn. Tất của cô bị rách và đầu gối cô chảy máu. Sự im lặng bao trùm khi bánh xe đạp chậm lại và dừng lại.
Layla nheo mắt nhìn Matthias. Cô ấy có vẻ mặt may mắn thường ngày nhưng vẫn có gì đó dịu dàng trong ánh nhìn.
Có vẻ như cô gái này cũng đã lớn lên rồi. Mặc dù việc cô ấy trưởng thành theo thời gian là điều đương nhiên, nhưng nhìn thấy cô ấy lại mang đến cho anh một cảm giác kỳ lạ. Trong tâm trí anh, cô vẫn mãi là một cô bé. Cô đã cố gắng bằng mọi cách để tránh xa anh bằng mọi giá. Nhưng Layla Llewellyn mà anh nhìn thấy trước mắt giờ không hề phù hợp với cô bé mà anh nhớ chút nào.
Đường cong mềm mại của cơ thể cô bên dưới lớp vải mỏng của bộ đồng phục học sinh mùa hè không hề giống cô gái nhỏ gầy gò chút nào. Cũng không phải đôi môi và đôi má tươi sáng của cô, hay mùi hương dịu nhẹ được làn gió thoảng qua từ cơ thể cô.
Nhận thức này mang đến cho Matthias một cảm giác bất an kỳ lạ khi Leyla cố gắng đứng dậy. Cô lùi lại một bước để sửa giày, rồi phủi bụi khỏi bộ đồng phục. Mặc dù bây giờ cô đã trưởng thành hoàn toàn nhưng cô vẫn khá thấp, chỉ vừa chạm tới cằm anh khi đứng thẳng.
"Leyla Llewellyn," Matthias bốc đồng nói.
Leyla nao núng và khom vai. Đầu cô vẫn cúi thấp. "Tôi xin lỗi, thưa công tước," cô nói, sau đó lặp lại lời xin lỗi vài lần nữa khi cúi xuống nhặt đồ đạc của mình vương vãi dưới chân anh - cặp, sách, sổ ghi chép của cô.
Ánh mắt của Matthias dõi theo bàn tay cô, đầy đất và máu cho đến khi ngón tay cô chạm vào cây bút. Anh tiến lên một bước và thong thả đặt chân lên đầu cây bút. Leyla ngước lên và thấy Matthias đang nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt khó chịu.
"Leyla Llewellyn," Anh gọi tên cô một lần nữa. "Tôi đang nói chuyện với cô." Anh ấy đang nói một cách thoải mái, giống như cách anh ấy bước lên cây bút một cách thoải mái.
Leyla trả lời trong khi nhắm chặt mắt lại "Vâng, thưa ngài?" Cô ấy trông như đang chờ cơ hội để giật lại cây bút nhưng Matthias không hề cử động.
"Ngài nói đi. Tôi đang nghe mà." Giọng cô đầy tự tin mặc dù cơ thể cô đang run rẩy. Đôi mắt xanh lục của cô, giống như khu rừng mùa hè, lấp lánh giận dữ và xấu hổ.
Ký ức về nụ cười của anh khi giẫm lên đồng tiền vàng nhiều năm về trước hiện lên trong tâm trí cô. Ngày hôm đó anh đã nhìn cô với vẻ mặt giống như bây giờ. Cuối cùng, anh lặng lẽ cười một mình và thản nhiên đi ngang qua cô. Anh ta đội mũ lên đầu và lại bắt đầu đi dạo trên đường như không có chuyện gì xảy ra.
Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh khi anh bước đi. Tại sao Công tước lại hành động như vậy nếu Công tước thực sự không có gì để nói? cô băn khoăn, siết chặt cây bút trong tay. Liệu cư dân của Arvis có tin rằng Công tước Herhardt, người mà họ ca ngợi là nhà quý tộc hoàn hảo, sẽ làm điều gì đó như vậy không? Tôi cá tất cả số tiền tôi đã tiết kiệm để mua kính mắt là họ sẽ không mua. Họ sẽ gọi tôi là bị điên.
Mím chặt môi, cô nhanh chóng dựng chiếc xe đạp thẳng đứng trở lại, sau đó lau sạch cây bút và cất vào túi xách. Cô bắt đầu dắt xe đạp xuống đường, theo sau Công tước Herhardt, người đang đi khá chậm. Đầu gối bị trầy xước của cô đau nhức. Mặc dù cô chắc chắn rằng anh sẽ không nhìn lại, cô vẫn giữ nguyên tư thế khi bước đi. Đi lại mà không khập khiễng rất đau, nhưng cô vẫn chịu đựng được cơn đau.
Cô ước gì anh ấy tận dụng tốt đôi chân dài đó của mình và có thể đi nhanh hơn.
Cô đang định thở dài khó chịu thì công tước quay lại. Một cơn gió nhẹ thổi qua kẽ lá, khiến những tia nắng đứt quãng từ từ nhấp nhô trên con đường mùa hè.
Giật mình, Layla cứng người, thậm chí quên ngoảnh mắt đi. Ánh mắt của Matthias từ từ di chuyển xuống mái tóc dài buông xõa của cô. Lướt qua bộ ngực đang lên xuống nhẹ nhàng của cô, và đôi bàn tay trắng nõn đang nắm chặt ghi đông xe đạp của cô, mắt cá chân thon thả đáng kinh ngạc và bàn chân nhỏ nhắn của cô.
Đôi mắt quyến rũ của cô ấy khiến anh không rời mắt.Một lúc lâu, Matthias đứng im lặng đến đáng sợ, nhìn vào đôi mắt màu ngọc lục bảo của Leyla. Leyla Llewellyn vẫn là một đứa trẻ mồ côi sống trong khu đất của mình, nhưng một sự thật quan trọng đã thay đổi mọi thứ. Thời gian trôi qua, cô bé đã lớn. Khi sự thật này hé mở, cuối cùng anh cũng nhìn thấy con người thật của Leyla hiện tại.
Cô không còn là một cô bé nữa. Bây giờ cô ấy đã là một phụ nữ.