Màn đêm đã buông xuống, ánh đèn thành phố nhấp nháy từ xa, nhưng trong căn phòng tối tăm nơi Quế Ninh và Hứa Trạch đang đứng, không có ánh sáng nào có thể làm dịu đi sự căng thẳng hiện tại. Quế Ninh đứng gần cửa sổ, ánh mắt rưng rưng nhìn ra ngoài. Hứa Trạch đứng đối diện, vẻ mặt căng thẳng và đầy mâu thuẫn.
"Chúng ta cần nói chuyện." Hứa Trạch bắt đầu, giọng anh vừa kiên quyết vừa mệt mỏi.
"Anh nghĩ mình có thể nói gì nữa?" Quế Ninh đáp lại, giọng cô lạnh lùng, "Anh đã nói mọi thứ rồi. Anh chán ngấy mối quan hệ này, vậy sao còn muốn nói nữa?"
"Quế Ninh, đừng nói như vậy," Hứa Trạch cố gắng giải thích, "Tôi không có ý định làm tổn thương em."
"Vậy sao?" Quế Ninh quay lại, ánh mắt đầy nước mắt, "Anh bảo rằng anh yêu tôi, nhưng giờ anh lại bảo chán nản và muốn chia tay? Còn khi tôi thông báo có thai, anh chỉ nói một câu lạnh lùng rằng anh không muốn nữa?"
"Tôi không nghĩ rằng mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy," Hứa Trạch nói, "Tôi… tôi không biết phải làm gì khi nhận tin này."
"Vậy giờ anh đã quyết định rồi, đúng không?" Quế Ninh thở dài, "Tôi đã nghĩ rằng chúng ta có thể cùng nhau vượt qua, nhưng giờ đây tôi chỉ thấy sự lạnh lùng trong ánh mắt anh."
Hứa Trạch không biết phải nói gì thêm. Anh nhìn Quế Ninh, người phụ nữ mà anh từng yêu thương sâu sắc, giờ đang rơi lệ trước mặt anh. Cảm giác tội lỗi và hối hận dâng lên trong lòng anh.
"Em đừng đi, có thể chúng ta sẽ tìm ra cách giải quyết." Hứa Trạch ngỏ lời, nhưng giọng anh yếu ớt, không thể thuyết phục được Quế Ninh.
"Chúng ta không còn gì để nói nữa," Quế Ninh đáp lại, "Tôi đã quyết định rồi. Tôi sẽ rời đi ngay trong đêm."
Nói rồi, Quế Ninh nhanh chóng thu dọn những món đồ cá nhân của mình và rời khỏi căn phòng. Hứa Trạch đứng đó, cảm giác như mọi thứ đang sụp đổ quanh anh.
Một lúc sau, khi Quế Ninh đã rời khỏi căn phòng, Hứa Trạch nhận được tin nhắn từ trợ lý:
"Tổng giám đốc, cô Quế đã nộp đơn xin nghỉ việc và hiện đang trên đường đến sân bay để ra nước ngoài."
Hứa Trạch há hốc mồm, cảm giác như trái tim anh bị thắt lại. Anh chạy vội ra khỏi căn phòng, không kịp nghĩ ngợi gì thêm.
"Chặn cô ấy lại ngay!" Hứa Trạch hét lên qua điện thoại, giọng anh gấp gáp và đầy lo lắng.
Anh không thể tin được rằng mình lại để mọi chuyện đi quá xa như vậy. Đứng ở sân bay, anh nhận ra mình đã mắc sai lầm lớn. Anh không chỉ mất đi Quế Ninh mà còn mất đi cơ hội để sửa chữa mọi thứ.
"Hứa Trạch, con ơi, đừng bỏ anh!" Anh khóc nức nở, "Anh chỉ muốn cho em một bất ngờ, anh đang chuẩn bị cầu hôn em!"
Hứa Trạch không còn thời gian để hối tiếc. Anh phải tìm cách để đến nơi Quế Ninh dự định ra nước ngoài và thuyết phục cô quay lại. Đêm dài vẫn chưa kết thúc, và hành trình tìm lại Quế Ninh mới chỉ bắt đầu.