Nghiêm Giản nghiêng đầu đọc một lượt bản cáo trên tay, thầm thở dài một hơi. Anh quay sang nhìn người con gái trước mắt
- Tóm tắt lại là Diệp Thanh cô ngồi trong siêu thị và rồi bị lấy cắp chiếc ví, bên trong có khoảng 200 tệ tiền mặt, một thẻ tín dụng và một vài giấy tờ tùy thân như giấy phép lái xe, căn cước.... Đúng chứ
- Đúng vậy, số tiền ấy không quá lớn nhưng cũng chẳng phải quá nhỏ, quan trọng hơn là số giấy tờ và cái thẻ tín dụng kia. Mong các anh làm việc và cố gắng tìm lại giúp tôi.
Gương mặt Diệp Thanh có chút thẫn thờ, vương chút hơi thở của sự mệt mỏi và bất lực. Từ lúc gặp mặt đến giờ, thứ Nghiêm Giản nhìn thấy trên mặt cô chỉ là một gương mặt thanh tú, nghiêm túc nhưng lại không có chút cảm xúc, xao động trong mắt Diệp Thanh chỉ là sự mệt mỏi, vô hồn và bất lực.
Nói lời cảm ơn với Nghiêm Giản và đội cảnh vệ xong, Diệp Thanh lập tức rời khỏi, bấy giờ cũng là khoảng 1-2h chiều. Cô bật chiếc dù màu tím nhạt, vạt váy phất phơ theo từng bước chân cô đi, để lại trong mắt những người đàn ông là vóc dáng cùng thân hình lẻ loi, đơn độc.
Phía bên đây, Bùi Chấp bất chợt cười rộ lên.
-Cô gái này lạ thật đấy, bị mất tiền và lộ thông tin cá nhân như vậy nhưng vẫn rất bình thản, không hoảng hốt chút nào hết.
- Còn cậu thì đã gây ấn tượng xấu cho người ta rồi đấy. Làm công việc này mà ăn nói cùng thái độ như vậy, may là họ không khiếu nại đấy. Tô Uông- đội trưởng đội cảnh vệ chọc chọc vai Bùi Chấp nói.
Nghiêm Giản lặng lẽ đưa mắt theo bóng dáng khuất sau bức tưởng nơi góc phố, anh thầm nghĩ làm cách nào một cô gái với thân hình mỏng manh yếu ớt như vậy lại thật bình thản và điềm tĩnh khi đối mặt với khó khăn. Chẳng biết trước đấy cô đã từng trải qua chuyện gì, hay chỉ đơn thuần con người cô vốn chẳng quan tâm đến những thứ ngoài thân ấy. Cầm chặt bản cáo trạng trên tay, Nghiêm Giản nghiêng đầu nhìn hai chữ trong tờ khai báo: Diệp Thanh. Nữ tính thật!
Trở về căn hộ nhỏ, Diệp Thanh nằm thẳng lên giường, cơ thể vô lực như đang cố tìm điểm tựa. Nhắm mắt dưỡng thần một lúc, Diệp Thanh lật đật ngồi dậy, cởi chiếc váy đang mặc trên người ra rồi thay bởi một bộ đồ ngủ rất truyền thống, kín đáo. Cô dạo một vòng quanh căn hộ nhỏ, tìm kiếm một thú vui gì đó để làm, nhưng rồi lại ngồi phịch xuống giường, lặng lẽ nhìn vào khoảng không trước mặt. Bờ vai lực lưỡng cùng góc hàm sắc cạnh, sống mũi cao cùng đôi mắt nâu hun hút của Nghiêm Giản chợt hiện lên trước mắt Diệp Thanh.
Đẹp trai thật đấy, còn rất có dư vị đàn ông. Cô nghĩ. Bàn tay anh ta dường như rất lớn, ngón tay dài và cái khớp xương rõ ràng. Bàn tay ấy mà để bên trên tay cô chắc hẳn sẽ bao trọn bàn tay cô, chắc sẽ ấm áp lắm vào mùa đông. Trầm ngâm một hồi, Diệp Thanh bỗng chốc phát ra một tiếng cười khổ. Mày là ai cơ chứ, mày lấy tư cách gì suy nghĩ về chuyện tình yêu? Mới gặp một lần mà đã có những suy nghĩ không tốt như vậy, chàng trai kia thật có sức cuốn hút.
Bỏ sau đầu chuyện về Nghiêm Giản, Diệp Thanh lại bật điện thoại lên, nằm trườn trên chiếc sofa ngoài phòng khách, cô lướt Weibo. Hotsearch bảng giải trí hôm nay là cựu Ảnh đế Diệp Bằng cùng vợ và con trai là diễn viên trẻ Diệp Tôn bị bắt gặp đến từ thiện nhân đạo ở một chương trình nhỏ, số tiền từ thiện lên đến hàng triệu tệ. Phóng to bức ảnh chụp được lên, Diệp Thanh cười tự giễu. Quả là một nhà ân ái, mang số tiền lớn như vậy đi từ thiện, nhưng đứa con gái xin ra ngoài sống đã lâu cũng chẳng có lấy lời hỏi thăm động viên. Thậm chí, số dư trong tài khoản hiện nay của cô hầu hết đều là tiền bản quyền từ trước tới giờ. Và là tiền đến từ những sự xin phép được phân tích bức hoạ Gông cùm của cô.
Nằm được một hồi, lướt điện thoại một lúc mà nháy mắt trời đã chuyển màu. Cầm một chiếc váy cổ vuông tay bồng màu hồng nhạt, Diệp Thanh vào phòng tắm tắm rửa thay đồ. Bước ra, cô nhận được cuộc gọi từ bạn thân của mình, một phát thanh viên trẻ của đài truyền hình quốc gia- Tần Tâm.
- Tiểu Thanh Thanh à, cậu có định ra ngoài không vậy, mấy ngày nay cậu không cắm rễ chốt chặt chân ở nhà đấy chứ. Mình nói cậu nghe, ngoài kia thiếu gì người tốt, hử. Cậu cũng đâu đến nỗi tệ mà phải sống u uất một mình như vậy.
- Thôi đi, ra ngoài chẳng có gì tốt cả, mình đã làm mất cái ví chỉ vì nghe lời cậu, hôm nay là tốt ngày phải đi lấy lương rồi!
- Gì chứ?! Có chuyện gì mà cậu lại làm mất ví?- Tần Tâm giật mình hỏi lại Diệp Thanh.
Nghe sơ qua về kế hoạch và câu chuyện của Diệp Thanh, Tần Tâm cảm thán: trời mệnh, hồng nhan bạc phận là thật ư.
-Này, không lẽ cậu định đi làm sao?
- Phải vậy thôi, không thì tiền đâu mà sống chứ . Người nhà thì cầm hết tiền đi từ thiện tự tâm rồi, đâu rảnh để một lần gửi tiền tiêu vặt cho mình được chứ.
Tần Tâm không biết nên nói sao với câu chuyện của Diệp Thanh. Là một trong số ít người biết được thân phận thực sự của Diệp Thanh. Cô nói:
- Hôm trước mình nghe người đồng nghiệp làm ở chỗ mình nói có người bạn hàng xóm có cô em gái hết sức xinh đẹp đang cần tìm người dạy vẽ, cậu tính sao?
- Về vấn đề tiền bạc thì sao?
- Cậu thực sự định nhận lời sao, tính vẽ lại ư? Tần Tâm bàng hoàng.
- Hết cách rồi, mình buộc phải đi làm để nuôi sống bản thân thôi. Diệp Thanh từ tốn nói, cô vừa nói vừa thở dài như chú chim đang bay thì bị bắt nhốt lại vô lồng vậy.
Cứ như thế, nhờ sự giúp đỡ và nhiệt tình của chị gái đồng nghiệp của Tầm Tâm đã giúp Diệp Thanh thực sự nhận được công việc gia sư này. Vì thế hôm đầu tiên chuẩn bị đến nhà cô bé đó, Diệp Thanh có chút hồi hộp căng thẳng.
Cô cố đi ngủ sớm để sáng hôm sau cô đến nhà cô bé nhỏ nhắn kia. Buổi sáng, đứng trước căn nhà bình thường, trông chỉ đủ cho một gia đình tầm 3 người sống. Gõ cửa nhà, cô chỉnh trang lại trang phục rồi nghe tiếng loẹt quẹt dép ra cửa nhà. Cánh cửa mở ra, cả cô và anh cùng ngơ ngác, có chút ngỡ ngàng.
-Sao anh ấy lại ở đây? Không lẽ...
- Đừng nói là cô gái này sẽ là gia sư giúp em vẽ đấy nhé, Nghiêm Lâm.
Sự hoảng hốt trên gương mặt Nghiêm Giản đã thành công kích thích sự chuyên nghiệp trong người Diệp Thanh, cô nhẹ nhàng thay đổi nét mặt, trở nên có chút nghiêm trọng hơn. Cuộc gặp mặt lần thứ hai, cứ vậy mà bắt đầu!