Chapter 5 - Rung động

Đến bãi đỗ xe ở sau nhà, Nghiêm Giản đưa cho Diệp Thanh một cái mũ bảo hiểm. Cô nhìn chiếc xe motor phân khối lớn sau lưng anh, thầm cảm thán: hợp với khí chất của anh ta thật.

-Cô từng ngồi xe phân khối lớn rồi chứ?

- Chưa từng.

- Vậy xe gắn máy?

-...Cũng chưa từng.

- ...Cô là tiểu thư sao?

Lần này, Nghiêm Giản không nhận được câu trả lời của Diệp Thanh. Anh cũng lờ mờ đoán được thân phận của cô, là bởi nhìn khí chất và năng khiếu cũng như cách ăn mặc thường ngày của cô. Gia đình Nghiêm Giản không phải thiếu thốn, nhưng nhìn cách ăn mặc và khí chất của Nghiêm Lâm, so với Diệp Thanh thì quả thật còn kém xa. Tất cả đều nói lên rằng gia đình cô có gia giáo, khá giả và thậm chí là có truyền thống nghệ thuật.

- Đội mũ bảo hiểm lên đi. - Nghiêm Giản nhắc nhở

- Mũ có hơi to với size đầu tôi ... Đội không được.

- Vậy cô rút dây quai lại cho nhỏ.

- Nhưng tôi không làm được... Cái dây... Chắc quá

Nghiêm Giản thấy rõ sự ngượng ngùng và bất lực trong mắt Diệp Thanh. Anh thấy lạ, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại có chút thoả mãn. Cô không vô cảm như vẻ ngoài, cũng không phải lạnh lùng như vậy. Ít nhất là trước mặt anh, cô vẫn là một cô tiểu thư nhỏ nhắn, phải dựa vào người khác khi không thể làm điều gì đó.

Nghiêm Giản đưa tay lấy lại cái mũ từ tay của Diệp Thanh, ngón tay anh sượt nhẹ qua đầu ngón tay cô, cảm giác nóng bỏng từ đầu ngón tay truyền đến đầu quả tim, truyền lên cả đại não. Diệp Thanh máy móc buông tay xuống, nắm hai bàn tay đằng sau lưng, ngón tay nhẹ nhàng vân vê chỗ vừa chạm vào tay anh. Thật nóng!

Qua vài động tác, Nghiêm Giản đã rút ngắn dây quai mũ, đưa lại cho Diệp Thanh đội lên. Anh gạt chân chống, trèo lên xe motor rồi ngoái lại nhìn Diệp Thanh như ám chỉ chờ cô lên xe.

Phát giác ánh nhìn của anh, Diệp Thanh chậm rãi bước về phía xe, ngồi lên phía đằng sau lưng anh, cô có chút bối rối. Dáng xe motor phần ghế sau khá cao, dáng yên xe lại dốc, nếu cô không ngồi sát vào anh thì cách xa đến mấy, lúc đi đường động cơ rung lên cô cũng sẽ trượt xuống, lúc đấy còn ái ngại hơn.

Thấy cô chần chừ chưa ngồi hẳn lên xe, Nghiêm Giản quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt rối bời, hàng lông mi chớp nhẹ, lông mày hơi nheo lại.

- Cô không lên sao

- Tôi... Tôi có thể gọi xe không

- Cô chê? Hử

- Tôi không có ý đó. Chỉ là... Có hơi không phù hợp...

- Có gì không phù hợp

- Tôi ...

Chần chừ cả nửa ngày, thấy Nghiêm Giản bắt đầu mất kiên nhẫn, Diệp Thanh cũng phải đánh liều lên xe.

Nghiêm Giản nổ máy, chiếc motor phóng đi trên đường tối. Anh cũng dần nhận ra vì sao cô lại do dự không lên xe. Quả thật, mẹ nó, quá kích thích rồi

Xe đi ở tốc độ khá nhanh trên đường lớn, người cô và anh dán chặt vào nhau. Diệp Thanh rất ý tứ cố gắng không chạm vào người Nghiêm Giản, cô cố gắng ngồi thẳng lưng, tay nắm chặt trên đùi.

Nhưng với cấu trúc xe và tốc độ của Nghiêm Giản, nỗ lực của cô chỉ khiến cơ thể hai người va đập nhiều hơn.

- Bám chắc vào. Nghiêm Giản khàn giọng nhắc nhở

- Ừm

Diệp Thanh dù cố gắng cũng không được, cô nhẹ nhàng cầm vào vạt áo đang bay của Nghiêm Giản, trông như cô bạn gái nhỏ nhắn mới yêu đương còn e thẹn.

Nghiêm Giản nhận thấy sức nặng trên áo, anh cúi xuống nhìn. Thấy bàn tay trắng trắng, nhỏ nhắn đang cầm vạt áo mình, một cỗ cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng.

Tay cầm tay ga chặt hơn, dùng sức vặn hơn nữa, chiếc motor đang đi với tốc độ nhanh giờ như cơn gió lao vun vút trong đêm. Cơ thể nhỏ nhắn của Diệp Thanh đang chống cự, với tốc độ này của anh, cô đổ người lên tấm lưng rộng rãi, vững chắc của Nghiêm Giản.

Gương mặt mịn màng tì lên bờ lưng, cơ thể hai người dính vào nhau. Diệp Thanh cảm nhận được độ ấm của tấm lưng của người trước mặt. Vành tai trắng mịn bỗng chốc bị tô điểm một lớp hồng hào, lan dần ra hai má.

Nghiêm Giản cũng giống vậy, anh cảm nhận được sức nóng trên người con gái đằng sau, nhiệt độ cơ thể lại càng tăng lên. Khuôn mặt bên trong mũ bảo hiểm cũng tăng nhiệt, như toả khói. Chết tiệt, mềm mại thật chứ

Về đến nhà cô, Diệp Thanh có chút bất ngờ khi anh biết chính xác vị trí nhà cô ở đâu. Như biết cô đang nghĩ gì, Nghiêm Giản giải thích

-Lúc cô kê khai thông tin cá nhân có ghi địa chỉ

- Ừ... Tôi chỉ thắc mắc chút thôi

- Vụ án của cô được giải quyết rồi. Siêu thị là chỗ nhiều camera đường giám sát, tên kia bị truy lùng ra khá nhanh. Nhưng số tiền thì không còn đủ, chỉ còn tấm thẻ ngân hàng và một vài giấy tờ, cô kiểm tra đi

Anh rút trong áo một chiếc ví màu trắng, cục bông móc khoá mềm mại đung đưa rất vui mắt. Trả lại cho cô, Diệp Thanh cúi đầu kiểm tra lại giấy tờ

- Đủ giấy tờ rồi, tôi cũng biết sẽ không còn đủ tiền. Còn thẻ là tốt rồi

- Ừ, vậy cô lên nhà đi

- Được, cảm ơn anh

- Nghĩa vụ thôi

Diệp Thanh xoay người lên phòng, đi được vài bước, cô bất chợt quay người lại, thấy Nghiêm Giản vẫn chưa rời đi

- Anh...

- Tôi đợi cô vào nhà rồi đi

- Ừm... Sao anh không đưa tôi ví từ khi ở nhà anh

- ... Không tiện

Nhìn thấy anh cũng không có ý định giải thích tiếp, cô ừm nhẹ rồi xoay bước lên phòng trọ. Nghiêm Giản thấy cô vào nhà, âm thầm ghi nhớ vị trí rồi vặn ga rời đi.

Anh thấy buồn cười, nếu anh nói vì anh cố ý giữ lại, đưa sau chỉ để đưa cô về nhà thì sao nhỉ. Không biết cô sẽ phản ứng thế nào, sẽ đỏ mặt, hay nhìn anh với ánh mắt nghi kị... Anh cũng không biết nữa, chỉ là... Cũng đáng mong đợi đó.

Diệp Thanh về phòng, cô đóng cửa khoá chặt lại. Thay ra bộ đồ ngủ cho thoải mái, cô nằm lên giường, bỗng nghĩ lại về ngày hôm nay. Đã bao lâu rồi cô không được quan tâm đến vậy nhỉ, đã bao lâu cô không biết thế nào là không khí gia đình, đã bao lâu cô phải tự đi về, đã bao lâu cô không nhận được một câu chào. Và có lẽ, chưa bao giờ cô được người khác chở về, chờ đợi cô vào nhà rồi mới rời đi. Thật lạ lẫm

- Haizzz... Tỉnh lại đi Diệp Thanh, người ta chỉ làm đúng nghĩa vụ thôi, người ta là đang cảm ơn gia sư bình thường thôi, đừng tự huyễn nữa

Dù vậy, cô vẫn thấy cỗ ấm áp trong lòng. Chắc là rung động rồi, nhưng là vì đã lâu cô không nhận được sự quan tâm thôi, chắc chắn là vậy...

Nghiêm Giản về tới nhà, anh nhìn Nghiêm Lâm đang cuộn người cười khúc khích trước bức tranh mới của cô. Vứt cho một ánh mắt, Nghiêm Lâm chợt rợn người quay ra

- Anh về rồi sao, tiễn người ta về tới nơi chưa

- Rồi, đừng ngồi như phỗng vậy, lo mà học hành luyện tập, không ít tiền đâu

- Rồi rồi, biết rồi mà. Anh cũng thích con gái nhà người ta gần chết, còn vờ vịt làm như em phiền lắm

- Hử?

- Không có gì, em nói là em sẽ chăm chỉ luyện tập để chị Diệp Thanh đỡ mệt, cũng không phụ công hướng dẫn của chị

- Biết vậy thì tốt, đừng làm phiền người ta

- Xời, chưa gì đã thương đã xót

- Im lặng đi, bê bức tranh vào phòng, để đây mất thẩm quan nhà lắm.

Mặc cho Nghiêm Lâm chửi bới bên ngoài, Nghiêm Giản im lặng trở về phòng. Nhớ lại lời nói trêu chọc ban nãy của Nghiêm Lâm, anh chợt thở dài. Chắc là vậy nhỉ.