Nghiêm Giản về đến nhà, không có chút động tĩnh nào đến từ hai cô gái. Anh tưởng Diệp Thanh đã trở về rồi nên tiến đến căn phòng vẽ mà hôm qua anh cùng Nghiêm Lâm đã dọn dẹp. Gõ cửa, không có lời hồi đáp nào.
- Em có ở trong đó không Nghiêm Lâm? Anh vào nhé
Mở cửa, đập vào mắt Nghiêm Giản là hình ảnh hai cô gái đang say sưa chìm đắm trong thế giới nghệ thuật của mình. Anh không tiến hẳn vào mà chỉ đứng ngoài cửa quan sát. Một bên là người em gái trước nay vẫn luôn đối lập với tính cách của anh, Nghiêm Lâm hoạt bát, năng nổ và hay nói. Bỗng nhiên hôm nay được nhìn thấy cô em gái ngày thường tíu tít nói cười trở nên nghiêm túc, như thể đắm mình vào thế giới riêng, Nghiêm Giản bỗng tìm thấy chút hình bóng ngày thường của bản thân.
Còn bên đây là Diệp Thanh, một chút cảm giác xa lạ cuộn lên trong lòng Nghiêm Giản. Anh vẫn biết cô là một cô gái có sức hấp dẫn là kì, không chỉ vì nét đẹp dịu dàng nhưng sắc sảo, lạnh lùng mà còn vì sự thờ ơ trong ánh măt của cô.
Hôm nay, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cô ngồi trước giá đỡ tranh to lớn, tưởng chừng như to bằng cả người cô, Nghiêm Giản lại thấy được nhiệt huyết, ngọn lửa đam mê bùng cháy trong ánh mắt của người con gái ấy. Có lẽ chọn cô làm gia sư cho Nghiêm Lâm là quyết định đúng đắn.
Nghiêm Lâm đã nhận thấy sự hiện diện của anh trai, cô quay ra định mở lời chào trước rồi khoe khoang với anh tác phẩm ngày hôm nay của mình. Nhưng khi nhìn thấy anh trai đang chằm chằm nhìn con gái nhà người ta, cô như thầm hiểu ra gì đó, quyết định sẽ giúp đỡ anh trai mình.
Nghiêm Giản chăm chú nhìn cô gái phía trước, Diệp Thanh đang đắm mình vào thế giới của màu sắc, còn chẳng hề hay biết trời đã tối, bức tranh của cô bây giờ đã không còn phù hợp với sắc trời ngoài kia.
Nghiêm Giản yên tĩnh đứng nhìn sự linh động trong mắt Diệp Thanh, anh nhìn theo từng cử chỉ, động tác của cô in trên tranh giấy. Bàn tay cô rất đẹp, ngón tay thon dài, làn da mịn màng trắng sứ. Mỗi một nét cọ cô vẽ lên tranh nhẹ nhàng như thể lướt trên mặt nước. Vô cùng ưu nhã và thanh lịch, như con người cô vậy, Nghiêm Giản kết luận.
Đang chìm đắm trong một mớ cảm xúc và suy nghĩ, Nghiêm Giản bỗng nhận ra mình thất thố, khụ một tiếng. Anh nghe thấy tiếng cười nhỏ của Nghiêm Lâm, và Diệp Thanh cũng vì âm thanh trầm thấp của anh mà bước ra khỏi thế giới riêng của mình. Hai cô gái cùng quay ra nhìn về phía Nghiêm Giản. Anh chầm chậm tiến vào trong phòng.
- Vẽ xong rồi chứ?
- Xong rồi, anh trai, anh có muốn xem tác phẩm đầu tay của em không?
- Mang ra đây cùng xem xem.
Nghiêm Giản trả lời Nghiêm Lâm xong thì quay sang phía của Diệp Thanh như muốn nói: cô cũng cầm ra đây đi. Nhận được tín hiệu từ ánh mắt của anh, Diệp Thanh bỗng đỏ mặt. Cô đột nhiên tìm kiếm sự thiếu sót trong bức tranh của mình, hi vọng khi mang ra cùng xem, anh sẽ không thấy được những nét khiếm khuyết ấy. Diệp Thanh cũng không hiểu vì sao cô lại có suy nghĩ như vậy, chắc vì tính cầu toàn của bản thân, hay chỉ đơn giản vì cô muốn cho anh xem những gì tốt nhất của mình. Cô cũng không biết nữa.
Họ cùng mang tranh ra phòng khách, ánh đèn sáng chói của phòng khách đã làm những chi tiết trên bức tranh trở nên rõ ràng hơn. Nghiêm Lâm tí tởn cầm tranh ra khoe với anh trai và Diệp Thanh.
- Nhìn cho kĩ nhé, tác phẩm đầu tay của Nghiêm Lâm này đó. Chị Diệp Thanh nhận xét công tâm cho em nhé!
- Cũng có chút ấn tượng đấy. - Nghiêm Giản nghiêm túc cho một lời nhận xét.
- Nếu xét về tổng thể bức tranh, chị thấy em rất có năng khiếu, bối cảnh và pha màu khá tốt. Nhưng về chi tiết nhỏ thì em cần chú ý kĩ hơn. Và cả hồn của bức tranh nữa, chị nghĩ khi vẽ vì chú tâm đến phần màu sắc và lần đầu thể hiện nên em có chút run rẩy, vậy nên nét vẽ chưa chắc chắn và hồn của bức tranh cũng chưa toả ra phong cách của em. Nhìn chung đây là lần đầu em vẽ, chị thấy rất ấn tượng.
Diệp Thanh thật lòng đưa một lời nhận xét. Có thể nói, về mọi mặt cô là người khá đơn giản, nhưng những thứ liên quan đến cấu trúc, kiến trúc, nghệ thuật, hay đặc biệt là hội hoạ, cô là người cầu toàn và thẳng thắn hơn bất cứ ai. Nghiêm Giản nghiêng đầu nhìn Diệp Thanh, anh thấy rõ sự nghiêm túc trong ánh mắt của cô
- Còn cô thì sao, tranh của cô, tôi có thể xem chứ.
Bỗng bị anh điểm danh, ánh mắt nghiêm túc của Diệp Thanh bỗng biến mất, thay vào đó là sự ngại ngùng, cô đỏ mặt như một đứa trẻ chuẩn bị khoe tác phẩm của mình với bố mẹ. Đặt bức tranh của cô lên bàn, Nghiêm Giản và Nghiêm Lâm thực sự ngỡ ngàng. Không thể trách Diệp Thanh nhận xét quá tiểu tiết về bức tranh của Nghiêm Lâm, vì rõ ràng cô làm quá tốt những điều đó. Không phải là dân chuyên nhưng đến Nghiêm Giản cũng có thể nhận ra sự tươi sáng và tâm trạng hạnh phúc của Diệp Thanh trong bức tranh này. Từ phối cảnh, lên màu đến những chi tiết nhỏ như lá cây, cành khô trong bức tranh vẽ tĩnh cảnh ngoài cửa sổ của Diệp Thanh quá mức xuất sắc. Tất cả đã thể hiện được trình độ và năng lực cũng như sự nghiêm túc, chuyên nghiệp của cô.
- Wow, chị Diệp Thanh, bức tranh này của chị đỉnh quá đi. Nhìn tranh của chị, em đã hiểu vì sao chị Tần Tâm và chị Phùng Khoang lại khen nhiều đến như vậy rồi. Nhìn tranh của chị xong em thấy tranh của em thật thấp kém.
- Bức tranh rất đẹp. - Nghiêm Giản thật lòng khen ngợi. Thậm chí, anh thực sự muốn nói, đây chính là tác phẩm kiệt xuất nhất anh từng nhìn thấy. Dù trên thực tế anh không phải là người có chuyên môn, hay là người hay đi xem tranh.
Những lời khen của hai anh em đã thực sự làm cho Diệp Thanh đỏ lựng cả khuôn mặt. Trước đây, mọi tác phẩm của cô không chỉ được mọi người khen ngợi, mà còn được những chuyên gia, hoạ sĩ lừng danh tán thưởng. Dù vậy, không biết vì sao, cô cảm thấy bức tranh này lại mang sức sống khác hẳn với những tác phẩm trước kia của cô.
- Cảm ơn mọi người đã khen ngợi. Dù sao hôm nay tôi cũng đã hoàn thành công việc, tôi xin phép về trước. Bức tranh này sẽ để lại đây, coi như món quà đầu tiên tôi tặng cho Nghiêm Lâm.
- Để tôi đưa cô về. - Nghiêm Giản đề nghị
- Không cần đâu, tôi sẽ bắt xe về
- Đi thôi.
Nghiêm Giản không cho cô quyền từ chối, anh đứng dậy tiến về phía cửa, cầm lấy chìa khoá xe rồi nhìn về phía Diệp Thanh.
Biết rằng không thể từ chối được anh, Diệp Thanh yên lặng đi ra ngoài cùng với Nghiêm Giản, chào tạm biệt Nghiêm Lâm rồi đi theo Nghiêm Giản lấy xe.