Chereads / Khủng hoảng chiến tranh / Chapter 2 - Chương 2 : Phong

Chapter 2 - Chương 2 : Phong

Chương 2: Phong

Năm 2025 , đất nước Việt Nam ta đã chế tạo ra những bộ giáp Berserker, vì kinh phí và vật liệu không đủ, nên chỉ có thể tạo ra được 10 bộ giáp , đã có 8 người được lựa chọn, giờ chỉ còn 2 bộ giáp vẫn chưa có chủ. Việt Nam cũng đã bị lũ quái vật ghé thăm , bọn chúng đã tiến vào thành phố Đà Nẵng, Vịnh Hạ Long, Vũng Tàu, Nha Trang, Bắc Giang và Đà Lạt, quân đội bộ đội và cả nhân dân Việt Nam đã đồng lòng đứng lên để quyết chiến với quái vật. Chính sách tự nguyện nhập ngũ đã được triển khai.

Giờ thì chúng ta sẽ đến với quận Thanh Xuân, ở đó có một chàng trai, năm nay anh mới 15 tuổi . Anh ta tên là Phong , anh ta là người Hà Nội, anh ta có một lòng yêu nước cực kì mãnh liệt, anh ta luôn muốn được nhập ngũ và cống hiến mình cho đất nước, nhưng đó mới chỉ là giới thiệu giờ mới đến phần chính.

Lúc đó vẫn còn rất vui vẻ phong và cả gia đình đang đi chơi cùng với nhau vì hôm nay là sinh nhật tròn 16 tuổi của anh ta , họ đã đi chơi rất vui vẻ ở vườn thú Đà Nẵng ,sau khi phong đi mua đồ chơi và quay lại với bố mẹ, lại một lần nữa " lúc đó vẫn còn vui vẻ"cho đến khi " RẦMMMMM " Một bàn chân khổng lồ gai góc đã dậm chân ngày chính giữa nơi bố mẹ phong đang đứng , phong đã chứng kiến bố mẹ của mình chết không toàn thây ngày trước mặt mình , anh ấy đã khựu xuống , anh ấy ko khóc có vẻ như toàn bộ nước mắt của anh ấy đã trút hết bên trong, nó còn hơn cả sự buồn bã đó , đó là sự tuyệt vọng , sự bất lực , nó đã làm cho Phong một cụ sốc tâm lý rất lớn và từ ánh mắt đậm u buồn và tuyệt vọng đó đã trở thành một ánh mắt căm thù những con quái vật , một ánh mắt nếu nhìn vào có lẽ bạn sẽ phải đái cả ra máu. Và Phong đã nói một câu chửi nhằm khẳng định sự căm thù với lũ quái vật :

Phong : ''Địt Mẹ Mày Lũ Chó Chết"

Sau khi chứng kiến cảnh bố mẹ của mình bị giết bởi một con quái vật ghê tởm, Phong đã nộp đơn tình nguyện vào bộ đội , giờ chỉ cần đủ 18 tuổi tuổi thì sẽ được gọi đi . Trong vòng 3 năm dòng Phong đã ra sức khổ luyện những phong cách chiến đấu như boxing hạng nặng, cả các môn võ như võ Việt Nam, karate, judo , võ thiếu Lâm hay cả Muay Thai , giờ đây anh ấy đã rất lực lưỡng và thể chất cũng rất căng, và người dạy tất cả mọi thứ cho Phong đó chính là người bàc là thương binh đã tham gia cuộc chiến giữa Việt Nam ta với Mĩ, triến tranh đã lấy đi cánh tay trái và cả gia đình lẫn cô con gái mà bác mới chỉ gặp được một lần. Nhờ có bác mà Phong đã học được rất nhiều thứ tốt và cả xã hội khiến cho Phong trưởng thành hơn rất nhiều so với độ tuổi , có lẽ người mà Phong quý nhất và cũng là người thân cuối cùng đó là người bàc của anh ấy.

Phong cũng đã làm quen với một cô bé hàng xóm, cô bé là con lai giữa Nhật và Trung Quốc, giá đình cô bé chuyển đến Việt Nam khi thế giới rơi vào chiến tranh giữa quái vật và con người, mẹ cô bé đã mất ngày sau đó vì một căn bệnh lạ, bố cô bé càng ngày càng suy sụp và nghiện rượu, nghiện ma túy, ông đã đánh đập cô bé để xả giận và để mua vui cho chính bản thân mình . Dù bị đánh đập cô bé vẫn luôn cố gắng và làm bạn với Phong, anh ấy vẫn chấp nhận làm bạn. Phong luôn nhận ra những vết bầm tím trên cơ thể của cô bé , Phong đã biết cô bé bị bạo hành từ rất lâu và đã hứa với cô bé về chuyện này, nhưng vì phong đã rất bận cho nhiều công việc khác nên đã quên lời hứa không lâu sau đó. Đến một đêm nọ,trong lúc Phong đang đi dạo quanh nhà để kiểm tra thì thấy cô bé chạy đến với toàn thân là rất nhiều vết bầm kì lạ, khuân mặt cô bé như thể đã bị đấm,cô bé chỉ mặc một cái váy ngắn và cực mỏng và quan trọng hơn cả là phần dưới cô bé chảy rất nhiều màu, một cô bé mới 10 tuổi không thể có kinh nguyệt được, trừ khi ... ! Cô bé vẫn vui tươi và nói:

Cô bé: " anh có thể chơi trốn tìm với em được không ạ? "

Cô bé:" Bố em chẳng bao giờ với em mấy trò này cả , bố chỉ thích chơi trò thú hoang thôi á !

Nhận ra có điều gì đó không ổn với cô bé, phong liền hỏi cô bé rằng:

Phong: " Nhóc, ai đã làm nhóc! ( Giọng trầm )

Cô bé: dạ không sao đâu ạ, anh đừng lo, em chỉ bị tai nạn một chút thôi ạ!

Phong : Nhóc . Nhóc biết anh sẽ không tin mà, đúng không !?

Chỉ với những lời nói đó Phong đạp cửa xông thẳng vào nhà cô bé để tìm thằng bố , nhưng có vẻ thằng bố đã đi ra ngoài , Phong đã để ý đến một cái đệm đặt dưới đất,trên đệm có một vài vết máu và một vài chất dịch lạ, Phong đang có ý định tiến gần đến cái đệm thì cô bé chạy vào và ôm vào chân Phong nhằm không cho anh ấy không tiến lại cái đệm, và cô bé nói:" em xin anh hãy ra khỏi đây, bố em mà về thì anh sẽ chết mất, bố em luôn buồn,em không muốn bố bố buồn ".

Nói đến đây Phong cũng đủ hiểu, Phong đưa cô bé về nhà mình để băng bó các vết thương cho cô bé và đưa cô bé vào bệnh viện để kiểm tra, sau khi các bác sĩ khám cho cô bé xong và đưa kết quả cho Phong, sau khi đọc kết quả thì biết được rằng cô bé đã rách màng trinh , nó càng khẳng định kết luận của phong là đúng , thằng bố đã hiếp dâm chính đứa con gái của mình. Phong đã báo công an , các công an đã đến nhà cô bé để thu thập bằng chứng và kết quả đúng như dự đoán , các công an đã vào cuộc ngày sau đó và truy bắt thằng bố . Nếu các bạn hỏi tại sao cô bé bị như vậy sao mọi người xung quanh lại không để ý hay báo chính quyền, thì đó là bởi nhà của Phong và nhà cô bé nằm rìa thành phố Hà Nội , nơi giờ đây rất ít người còn sinh sống, hầu hết mọi người đều chuyển lê đô thị để ăn toàn hơn , nên khu nhà của Phong và cô bé rất ít người qua lại . Còn giờ đây cô bé đã được chuyển đến một bệnh viện nhi và được các bác sĩ chăm sóc tận tình , không lâu sau cô bé đã được chuyển đến một cô nhi viện rất tốt để được chăm sóc , cô bé đã phục hồi tinh thần và vui vẻ hơn trước. Và cứ thế thời gian cứ trôi đi.

Năm 2028 Chiến tranh càng ngày càng lan ra đã có rất nhiều tổn hại cho thế giới, lũ quái vật vẫn giả tăng đều, có khi còn nhiều hơn, những quốc gia còn lại vẫn đang trụ hết sức , Việt Nam ta cũng vẫn đang trụ hết sức có thể, các bộ giáp của các quốc gia lẫn Việt Nam đều đã xông hẳn vào chiến trường để tiêu diệt lũ quái vật, nhưng cũng đã có rất nhiều thương vong, các bộ giáp của các quốc gia đã vơi đi đáng kể vì những con quái vật đã tiến hóa, da của bọn chúng giờ đã rất cứng và thể lực của bọn chúng đã tăng lên và giờ đây bọn chúng đã đánh ngang cơ với các bộ giáp, may mắn cho Việt Nam ta đã không có thương vong nào về các bộ giáp , vì nhờ các chiến thuật ẩn dật và đánh lén, các đồng chí của chúng ta đã vượt qua được và về căn cứ an toàn , dù vậy đất nước ta đã mất đi rất nhiều các chiến sĩ bộ đội, các thành niên xung phong, họ đã hi sinh vì đất nước, họ đã dâng cả tính mạng để chiến đấu đến hơi thở và những giọt máu cuối cùng , họ đã ra đi anh dũng để bảo vệ tổ quốc , cho dù họ vô danh nhưng những công lao của họ sẽ được nhớ mãi bởi tổ quốc , trong tim người thân và của toàn thể nhân dân Việt Nam.

Giờ đây Phong đã 18 tuổi, là độ tuổi mà Phong đã được nhà nước cử giấy đi nhập ngũ như phong đã gửi đơn tình nguyện vào mấy năm trước. Trước khi đi Phong đã đến cô nhi viện để thăm cô bé:

Cô bé:" anh hứa là sau khi về, nhớ đưa em đi chơi khắp Hà Nội đó nha !"

Phong: " ừ được anh hứa, nhưng nhớ là phải ngoan nghe lời các bác sĩ !"

Kể về một chút tính cách của Phong : kể từ khi bố mẹ của Phong mất thì anh ta chưa từng một lần nào cười, khuân mặt luôn tỉnh bưng với mọi chuyện , dù vẫn còn cảm xúc nhưng anh ta luôn giữ được sự bình tĩnh trên nét mặt , phong luôn có một phong thái riêng và cách suy nghĩ rất khác,đầu óc của anh ta rất lạ, rất khó để nhìn thấu , chắc chỉ có một người có thể biết được phong nghĩ gì , nhưng hãy đợi đi , tôi sẽ kể sau, sớm thôi.

Đã đến ngày nhập ngũ, vì Hà Nội nằm xa vùng chiến nên Phong đã được chuyển đến một trại huấn luyện quân sự ở TP Hồ Chí Minh cùng với nhiều người cũng nhập ngũ giống anh và trong đó có cả bác của Phong. Bác của Phong nhớ những chiến công của mình đã thuyết phục được bộ công an cho mình làm cố vấn quân sự ở nơi mà Phong chuẩn bị đến. Sau khi đến trại thì điều đầu tiên mà mọi người phải làm là đăng kí, sẽ có hai khóa đào tạo chính là đào tạo cơ bản và đào tạo mức chuyên nghiệp ( nó sẽ đào tạo ta thành một chiến binh và khi đủ điều kiện ta sẽ được mặc giáp) . Hầu như ai cũng chọn đào tạo bình thường nhưng đã có hai người chọn chuyên nghiệp đó là Phong và một người khác nữa, ai cũng nhìn vào Phong vì khi chọn chuyên nghiệp thì sẽ có rất nhiều sự cạnh tranh rất lớn và khi huấn luyện ở đó như một cực hình và đã có nhiều người từ bỏ vì quá khó để qua và được chuyển đến cơ bản .

Sau khi vào khu huấn luyện thì Phong gặp một người, đó là người test trình độ chịu đựng, ông ta nói đây là phòng kiểm tra sức chịu đựng nó có đầy đủ chức năng như nhiệt độ môi trường, áp suất, âm thanh và một hình triếu 3D dạng một người , nó sẽ đánh giá những gì mà Phong làm được khi đánh nhau với nó. Sau khi vào phòng, điều đầu tiên phong cảm thấy đó là lạnh, rất lạnh , người test sẽ điều khiển nhiệt độ từ cao xuống thấp nhất và từ thấp nhất đến cao nhất , phong đã trải qua từ -10 độ c đến 100 độ c , ( căn phòng đó sẽ không là cho chết người bên trong được , cực an toàn đến tính mạng) , phong vẫn đứng im một chỗ giữa phòng không la không hét chỉ đứng nhìn về phía hình nhân 3D , và đã đến thử thách cuối, tên hình nhân 3D bắt đầu tung trưởng đánh liên tục vào người Phong , những cú đánh rất đau nhưng khuân mặt của Phong vẫn bình thường, và khi tên 3D không để ý, Phong đã dùng tốc độ của nắm đấm và đã múc hai cú thật nhanh và mạnh vào hai bên mạn xương sườn, sao đó đấm chéo vào xương gò má, sau đó móc hai cú vào hàm và dùng mọi đòn boxing, dù có né thế nào đi nữa thì tên 3D vẫn bị những đòn đánh ủy lực của phong đấm lên bờ xuống ruộng và từ dưới ruộng đến lên bờ . Cuối cùng bài test đã kết thúc, tên 3D đánh giá Phong đã đủ điều kiện và kém theo một câu nói :" bạn là người đầu tiên đã cho tôi ăn đủ hành vào mồm"

Còn Phong chỉ đáp một từ :" ừ "

Sau khi xong bài test Phong được nhận đồng phục bộ đội, sau khi thấy đồ xong Phong đang đi đến khu tập trung thì có một tiếng nói của nam gọi lại từ đằng sau Phong , một người lạ?

Người lạ: " Xin chào Phong "

Phong quay và hỏi " ai đấy "

Đó là người cũng đã đăng kí chuyên nghiệp cùng

Người lạ: " mày thực sự không nhớ gì sao Phong ?"

Phong :" tao hỏi lại mày lần nữa, MÀY là thằng nào? "

Người lạ: " chà đã như vậy, chắc phải như vày mày mới nhớ nhỉ?"

Rồi người lạ bắt đầu vén tay áo của mình lên , và đó là một vết sẹo dài có hình thánh giá . Lúc nhìn thấy vết sẹo Phong sững lại.

Chúng ta cùng trở lại mấy năm về trước nào , lúc đó là khoảng 1 tháng trước khi bố mẹ của Phong mất . Lúc đó Phong đang đi cùng đàn em ( hồi đó Phong là trùm của một băng giang hồ )

để giải cứu một người bạn thân nhất của Phong, cũng từng là một trùm giang hồ cho đến khi bị một băng nhóm khác đánh tan và bắt bạn của Phong để làm tay chân phụ vặt ( một điều nhục nhã đối với một trùm) . Khi đến nơi giao chiến tên trùm đối thủ đã khắc cho bạn của Phong một hình thánh giá trên cánh tay bằng dao , trong cuộc giao chiến phong đã nghe thấy tiếng hét đau đớn của bạn mình và cơn nóng máu đã dâng lên, Phong chạy thật nhanh tới chỗ bạn mình đánh những tên tay chân của đối thủ và đến đánh tên trùm đối thủ , cả hai đã đánh nhau tay đôi đến hết hơi , nhưng tên đối thủ lại giở trò bẩn , hắn đã rút một con dao ra và lao tới bạn của Phong, khi còn dao chuẩn bị chạm tới cổ thì Phong đã đứng ra và đỡ kịp nhát dao đó và hạ đối thủ với một đòn đánh karate thật mạnh vào gáy, và khiến bất tỉnh nhân sự, sau đó Phong đã cởi trói cho bạn mình.

Bạn :" cảm ơn mày, cảm ơn mày người anh em, tao nợ mày cả đời này"

Phong: " không mày không cần nợ tao , mày đã giúp tao được thoát được sự tự kỷ, khiến cho tao vui và cười nói nhiều hơn. Tao mới là người nợ mày Quân , có được một người bạn như mày đã là một niềm vinh hạnh rồi."

Sau khi thấy cuộc chiến vừa sảy ra Phong đã quyết định giải tán băng và sống một cách bình thường.

Quay trở lại với câu chuyện chính.

Quân :" bây giờ mày đã nhớ ra tao rồi chứ, bạn hiền.''

Phong cuối cùng cũng nhếch nhẹ mép cười.

Phong :" lâu lắm rồi nhỉ Quân , mày cũng đã trưởng thành, vẫn khỏe chứ ông bạn."

Quân:" tao đã nghe tin cha mẹ mày, tao rất tiếc."

Phong." Chuyện cũ bỏ qua đi, tao không muốn nghe về chuyện đó"

Quân:" mày định trả thù à?"

Phong quay lưng đi và nói :" không chỉ có trả thù, mà còn là cứu rỗi . Thôi nói thế đủ rồi đi đến điểm tập trung ngay."