Trong một khu phố nhỏ và yên tĩnh, có một cô gái tên Emily sống một mình trong căn nhà cũ kĩ. Cô thường làm việc khuya vì công việc đòi hỏi sự tập trung và yên tĩnh tuyệt đối. Vào những đêm như vậy, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn bàn hắt lên khuôn mặt mệt mỏi của cô.
Một đêm nọ, khi Emily đang hoàn thành bản báo cáo cuối cùng, cô bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không đúng. Tiếng gió rít qua những khe cửa sổ và âm thanh kỳ lạ vang lên từ tầng dưới. Cô tự trấn an mình rằng đó chỉ là những tiếng động bình thường của ngôi nhà cũ, nhưng cảm giác rờn rợn vẫn không rời khỏi cô.
Đồng hồ điểm 2 giờ sáng, Emily quyết định tạm nghỉ và xuống bếp uống một cốc nước. Khi cô vừa bước xuống cầu thang, đèn phòng khách bỗng nhiên chập chờn rồi tắt phụt. Emily thở dài, nghĩ rằng có lẽ bóng đèn đã hỏng. Cô mò mẫm trong bóng tối để tìm công tắc, nhưng khi bật đèn lên, cô thấy một bóng đen thoáng qua ở góc phòng.
Emily giật mình, tim đập thình thịch. Cô nhìn quanh nhưng không thấy gì ngoài sự im lặng đáng sợ. Quyết định rằng mình chỉ tưởng tượng, cô quay lại bếp. Nhưng vừa đặt chân vào, cô nghe thấy tiếng cười khẽ từ phía sau. Emily quay lại, thấy một cô gái trẻ đứng ngay lối vào, mái tóc dài che kín khuôn mặt.
Emily lùi lại, tay run run làm rơi chiếc cốc. "Ai đó?" Cô hét lên, nhưng cô gái chỉ đứng im, tiếng cười kỳ dị vẫn vang lên. Không gian xung quanh bỗng lạnh buốt, khiến Emily cảm thấy như mình đang bị đóng băng tại chỗ.
Cô gái bước đến gần hơn, và Emily nhận ra gương mặt của cô ta - nhợt nhạt, đôi mắt trống rỗng và một nụ cười méo mó. "Cô là ai? Muốn gì ở tôi?" Emily lắp bắp hỏi, nhưng không nhận được câu trả lời. Thay vào đó, bóng ma tiến lại gần hơn, ánh mắt lạnh lẽo như hút cạn sinh khí của Emily.
Emily cố gắng chạy trốn, nhưng căn nhà dường như biến thành mê cung. Mọi cánh cửa cô mở đều dẫn đến cùng một căn phòng, nơi bóng ma đang đợi sẵn. Tiếng cười ngày càng lớn, vọng lại trong đầu Emily như những nhát dao cắt vào tâm trí. Cô cảm thấy như mình đang mất đi sự tỉnh táo.
Cuối cùng, Emily tìm được lối ra và lao thẳng ra khỏi nhà. Nhưng khi cô quay đầu lại, ngôi nhà vẫn sáng đèn, và bóng ma cô gái đứng nhìn theo từ cửa sổ, nụ cười quỷ dị chưa bao giờ biến mất.
Emily không bao giờ trở về ngôi nhà đó nữa. Cô chuyển đến một thành phố khác, cố gắng quên đi những ký ức kinh hoàng. Nhưng mỗi đêm, cô vẫn nghe thấy tiếng cười khẽ bên tai khi cô sắp ngủ. Ánh mắt trống rỗng của bóng ma luôn hiện lên trong tâm trí, khiến cô không thể nào yên giấc. Và dù đi đến đâu, Emily luôn cảm thấy có một bóng đen theo dõi mình, như lời nguyền không thể thoát khỏi của cô gái ma quái kia.
Và thế là, cô sống trong sự ám ảnh và sợ hãi mãi mãi, không bao giờ biết được liệu bóng ma ấy chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng hay thật sự tồn tại. Những đêm khuya tĩnh lặng, khi tiếng cười vang vọng, Emily biết rằng cô không bao giờ có thể trốn thoát khỏi nỗi kinh hoàng đã từng xảy ra trong ngôi nhà cũ kỹ đó.