Trong một ngôi nhà cổ xưa nằm ở cuối con đường, nơi ánh sáng mặt trời hiếm khi chiếu tới, có một bóng tối vĩnh cửu bao trùm. Ngôi nhà đã bị bỏ hoang nhiều năm, và những người đi ngang qua đều cảm thấy một sự lạnh lẽo rợn người từ những bức tường mục nát. Truyền thuyết kể rằng, nơi đây từng là nơi trú ngụ của một gia đình bị ám bởi một thế lực ma quái.
Minh, một nhà nghiên cứu tâm linh, quyết định khám phá ngôi nhà sau khi nghe về những câu chuyện đầy ám ảnh. Anh mang theo máy ảnh, máy ghi âm và một cây nến. Khi Minh bước vào, cánh cửa kêu răng rắc khép lại sau lưng anh, bóng tối nuốt chửng mọi thứ. Cây nến là nguồn sáng duy nhất, nhưng ánh sáng của nó dường như không thể xua tan bóng tối dày đặc.
Minh bắt đầu cảm thấy không khí nặng nề, từng hơi thở như bị đè nén. Anh tiến sâu vào ngôi nhà, từng bước chân như vang vọng lại trong không gian trống rỗng. Đột nhiên, một luồng gió lạnh thổi qua, khiến ngọn nến lập lòe rồi tắt ngấm. Minh đứng yên, cố gắng không để nỗi sợ hãi xâm chiếm. Trong bóng tối, anh cảm thấy như có hàng trăm đôi mắt đang dõi theo.
Một âm thanh kỳ quái vang lên từ phía sau. Minh quay lại, mắt anh dán chặt vào khoảng không. Đôi lúc, anh cảm thấy như có ai đó đứng sát bên, hơi thở lạnh buốt thổi vào gáy. Nhưng khi quay lại, anh chỉ thấy bóng tối.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng rợn người vang lên khắp nơi. Minh cố gắng điều chỉnh máy ghi âm, hy vọng sẽ bắt được bất kỳ tín hiệu nào. Đột nhiên, giọng nói yếu ớt, như tiếng thì thầm từ xa xăm, phát ra từ máy ghi âm: "Ngươi không thuộc về nơi này."
Minh cảm thấy một bàn tay vô hình đặt lên vai anh, lực nặng như đè ép trái tim anh. Mồ hôi lạnh toát ra, anh run rẩy bước lùi lại. Những bức tường xung quanh dường như đang di chuyển, chật hẹp lại, như muốn nuốt chửng anh. Bóng tối trở nên sống động, những hình ảnh mờ ảo hiện ra, biến mất nhanh chóng, nhưng đủ để khiến Minh kinh hoàng. Anh thấy bóng dáng của những người bị tra tấn, những khuôn mặt méo mó vì đau đớn và sợ hãi.
Minh cố gắng tìm lối thoát, nhưng mỗi lần anh nghĩ mình đã đến gần cửa ra vào, nó lại biến mất, như thể ngôi nhà đang chơi trò đùa với anh. Tiếng cười man rợ vang lên từ khắp nơi, âm thanh như tiếng kêu cứu vang vọng trong tâm trí anh.
Trong tuyệt vọng, Minh bật chiếc đèn pin dự phòng. Ánh sáng yếu ớt rọi vào không gian, nhưng chỉ làm tăng thêm sự kinh hoàng. Những bức tường đầy vết máu khô, những dấu tay cào cấu như dấu hiệu của những người đã cố gắng thoát khỏi sự ám ảnh.
Cuối cùng, Minh tìm được lối ra, anh lao ra khỏi ngôi nhà, hít thở không khí trong lành ngoài trời. Nhưng cảm giác bị theo dõi, sự lạnh lẽo của bàn tay vô hình, và những tiếng thì thầm ghê rợn vẫn ám ảnh anh mỗi đêm. Minh không bao giờ quay trở lại ngôi nhà đó, nhưng ám ảnh từ bóng tối vẫn mãi mãi theo anh, như một lời nhắc nhở về sự hiện diện của thế lực ma quái mà anh đã đối mặt.