Trang, một cô gái trẻ năng động và vui vẻ, quyết định đi dã ngoại bên bờ sông vào một buổi chiều cuối tuần. Dòng sông yên bình và ánh nắng nhẹ nhàng khiến cô cảm thấy thư giãn sau một tuần làm việc căng thẳng. Khi mặt trời bắt đầu lặn, cô bước xuống bờ sông để rửa tay và mặt. Bỗng nhiên, từ dưới lòng nước, một cái bóng mờ ảo của một cô gái trẻ hiện lên.
Trang rùng mình, nhưng nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác do ánh sáng phản chiếu trên mặt nước. Cô không biết rằng, cái bóng ấy là vong hồn của một nữ sinh đã chết đuối tại đây nhiều năm trước, và hôm nay, nó đã chọn Trang làm mục tiêu ám hại.
Tối hôm đó, trở về nhà, Trang quyết định đi tắm để thư giãn. Khi cô đang gội đầu, cảm giác lạnh sống lưng bất chợt ập đến, khiến cô run rẩy. Cô ngẩng đầu lên nhìn vào gương trong phòng tắm và thoáng thấy hình bóng một cô gái đứng sau lưng mình, mái tóc ướt sũng che kín mặt. Trang quay lại nhưng không thấy ai. Những tiếng thì thầm nhỏ nhặt bắt đầu vang lên trong đầu cô, những tiếng cười rít rả và những lời thì thầm ám ảnh. Mỗi khi cô nhắm mắt, hình ảnh của cô gái dưới lòng sông lại hiện lên, đôi mắt trống rỗng và đầy hận thù.
Những đêm đầu tiên sau sự việc, Trang liên tục bị những cơn ác mộng hành hạ. Cô thấy mình bị kéo xuống lòng sông, nước lạnh thấu xương bao quanh cô, bóp nghẹt hơi thở. Cô vùng vẫy nhưng vô ích. Bóng ma của nữ sinh hiện lên trước mặt cô, đôi mắt trống rỗng và miệng nở nụ cười man rợ. Trang tỉnh dậy trong hoảng loạn, mồ hôi túa ra ướt đẫm.
Ban ngày, mọi chuyện không khá hơn. Trang bắt đầu thấy bóng ma ấy ở khắp mọi nơi: trong nhà, trên đường phố, thậm chí ngay tại nơi làm việc. Những hình ảnh kinh dị như mái tóc dài ướt sũng rỉ nước và đôi mắt vô hồn cứ lẩn khuất trong tầm nhìn của cô. Những người xung quanh bắt đầu nhận ra sự thay đổi trong Trang. Mắt Trang thâm quầng, khuôn mặt tiều tụy, cô thường xuyên lẩm bẩm những điều vô nghĩa. Bạn bè và gia đình cố gắng giúp đỡ nhưng không ai hiểu được nỗi kinh hoàng mà cô đang phải chịu đựng.
Một đêm, Trang tỉnh giấc bởi một cơn ác mộng đặc biệt khủng khiếp. Cô thấy mình đang đứng bên bờ sông, một sức mạnh vô hình kéo cô xuống nước. Nước ngập tràn vào phổi, lạnh buốt và ngột ngạt. Bóng ma của nữ sinh xuất hiện, kéo cô xuống đáy sông, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng vào cô. Trang giãy giụa nhưng vô ích, cô thấy mình mất dần ý thức trong tiếng cười man rợ vang vọng trong bóng tối.
Trang quyết định tìm đến một thầy pháp để tìm cách giải thoát. Nhưng ngay khi cô vừa bước vào nhà thầy pháp, một luồng khí lạnh bao trùm, khiến thầy pháp lùi lại. "Cô đã bị ám quá nặng," ông nói, "vong hồn này sẽ không buông tha cô dễ dàng."
Những đêm tiếp theo, Trang không còn là chính mình nữa. Cô bị những cơn ác mộng hành hạ, những cơn đau đầu dữ dội và những hình ảnh ghê rợn. Bóng ma cứ đứng cạnh giường cô, thì thầm những lời nguyền rủa. Cô gái trong gương không còn là Trang, mà là một hình ảnh méo mó, tàn nhẫn và điên loạn.
Cơ thể Trang dần suy kiệt, và tâm hồn cô cũng thế. Cô không thể phân biệt được thực và ảo, mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo và xa lạ. Trang gào thét, khóc lóc, cầu xin sự giúp đỡ, nhưng vô ích. Vong hồn không ngừng ám ảnh, hành hạ cô từng phút, từng giây. Một lần, khi nhìn vào gương, Trang thấy vong hồn đứng ngay sau lưng mình, thổi nhẹ một luồng khí lạnh vào tai cô, thì thầm: "Mãi mãi không thoát."
Cuối cùng, vào một đêm mưa bão, Trang gục ngã. Cô thấy mình bị kéo xuống đáy sông, không còn sức chống cự. Vong hồn nữ sinh ôm chặt lấy cô, tiếng cười man rợ vang vọng trong bóng tối. Trang cảm thấy tim mình ngừng đập, hơi thở ngừng lại, và mọi thứ chìm vào tĩnh lặng. Trước khi hoàn toàn mất ý thức, cô nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai: "Giờ thì cô sẽ mãi mãi ở lại với tôi."
Trang chết trong nỗi sợ hãi tột độ, cơ thể bị phát hiện sáng hôm sau, lạnh ngắt và đôi mắt mở trừng trừng đầy ám ảnh. Không ai biết điều gì đã thực sự xảy ra, nhưng những người dân sống gần đó luôn kể rằng, vào những đêm mưa bão, họ vẫn thấy bóng dáng một cô gái trẻ lang thang bên bờ sông, với ánh mắt trống rỗng và nụ cười đáng sợ trên môi.