Chereads / [BL] CỎ NON BẤT HẢO / Chapter 4 - Tân hôn 1

Chapter 4 - Tân hôn 1

4

Nhà người đàn ông này nằm trong một tiểu khu đầy cây xanh tỏa bóng, an ninh ở mức độ tốt nhất. Mỗi canh nhà tách biệt nhau giữa những khoảng vườn tươi tốt, hàng ra đủ cao để che kín sự riêng tư của mỗi chủ nhân.

Biệt thự hai tầng đơn lập, có vườn rộng cùng hồ nước nhỏ, cây cối được chăm sóc cẩn thận. Có quản gia cùng người phục vụ rất cung kính, một câu phu nhân hai câu cũng phu nhân dẫn cậu đi hết căn nhà rộng rãi.

Tầng hầm để năm chiếc xe loại sang có đủ kiểu dáng, quản gia từ tốn nói chuyện bảo chiếc xe vừa đưa cậu về nhà mới là chiếc xe người đó hay dùng nhất. Những chiếc còn lại trong này tùy tình huống mà sử dụng thôi.

"Phu nhân cũng có xe riêng của mình, tài xế được chọn lựa kĩ càng, ngày mai tôi sẽ dẫn người đến chào hỏi phu nhân."

Quản gia dẫn cậu đến bên cạnh một chiếc xe màu trắng, hình dáng khá lớn cũng hơi thô một chút nhưng vừa mở cửa xe ngồi lên, cậu đã cảm thấy không gian bên trong cực kì thoải mái, ghế da bò màu be cũng mềm mại lắm.

Tại tầng một chỉ có phòng khách, phòng bếp, phòng làm việc cá nhân và hai phòng ngủ phân chia cho hai người. Tất nhiên, phòng ngủ của cậu sát vách phòng ngủ chính của chồng mình.

Tầng hai có phòng sách, hai phòng ngủ dành cho khách, phòng chiếu phim, phòng để dụng cụ thể dục với một ban công đầy hoa cỏ uống trà đọc sách thư giãn vô cùng ý vị.

Người phục vụ sẽ sống ở gian nhà phụ khác phía sau, thời gian làm việc từ sáu giờ sáng đến tám giờ tối, hết giờ làm liền ra khỏi biệt thự trừ những người được chia ca trực đêm.

Đầu bếp hỏi han cẩn thận khẩu vị của cậu, bữa trưa nấu một bàn bốn món một canh, hương vị ngon lạnh hoàn toàn vừa miệng cậu.

Quản gia giúp cậu xắp xếp đồ của mình vào trong phòng, phần lớn đồ của cậu được mang về căn phòng này còn trước cả khi cậu bước chân đến, tinh tế đặt khung ảnh cả gia đình cậu hồi nhỏ lên tủ đầu giường.

Khi mẹ còn sống, nụ cười trên môi cậu vẫn thật hồn nhiên.

Cậu ăn tối xong, tắm rửa sạch sẽ mặc một bộ quần áo ngủ bằng bông ngồi nghịch điện thoại ở sofa ngoài phòng khách, chờ từ bảy rưỡi tối đến mười giờ hơn vẫn chưa thấy người đâu, có chút hụt hẫng mà đi về phòng.

Cậu thật sự muốn chào đón người đàn ông đó một cách tử tế vào ngày đầu tiên mình bước chân vào ngôi nhà này, bước vào cuộc sống của người đó.

Nhưng thôi, không chờ đợi sẽ không thất vọng đúng không?

Cậu tắt điện thoại chui vào trong chăn, kéo chăn lên che mặt, ấm áp thật đấy nhưng lạ giường không tài nào ngủ được, cậu cứ trằn trọc mãi không yên.

Cậu định xuống giường đi uống một cốc nước ấm thì lại nghe tiếng chốt cửa kêu tạch, cậu nín thở vùi mặt vào trong chăn giả vờ ngủ say, tai vẫn dỏng lên nghe ngóng.

Thân thể đó nằm xuống bên cạnh cậu, cánh tay ôm choàng cả chăn giữ lấy thân thể bên dưới, hơi thở ấm nóng xuyên qua chân tóc khiến da đầu cậu tê dại, mùi rượu trộn mùi gỗ và cỏ tươi mới cắt lưu hương trên bàn tay đó, lướt qua mũi cậu, khẽ khàng chạm lên từng vị trí trên gương mặt cậu.

Người đó dụi cái mũi sau vành tai cậu, hơi thở vừa nóng bỏng lại vừa nặng nề, môi mềm chạm từng chút một lên da cổ cậu, cứ rề rà hôn hít từng mẩu hương tỏa ra từ gáy cậu, khiến lông tơ trên toàn thân cậu nhột nhạt mà sởn gai ốc.

"Người ngủ say, tròng mắt sẽ không đảo loạn xạ dưới mí mắt đâu, bé cưng à!"

Người đàn ông đó hé miệng cắn lên vành tai cậu, nhẹ lời đưa đường chỉ lối.

Cậu cố rúc đầu vào dưới chăn, bàn tay giằng co với người đang cố kéo chăn xuống.

Áp lực khi bị một người đàn ông bủa vây xung quanh dù cách một lớp chăn cũng ngưng đọng rõ ràng, cái gáy nóng rực của cậu làm sau chịu nổi đôi môi người đó vừa mơn trớn vừa cắn hút như một miếng mồi béo bở.

Lần đầu tiên cậu mới biết dục vọng của một người có thể sinh sôi mãnh liệt đến thế, khác xa ảo tưởng non nớt của cậu, người đó vươn ra từ bầu trời và đè bẹp cậu dưới mặt đất, kể cho cậu hương vị thật sự của mây mưa, là phải xối xuống bụi đất, dồn dập ướt mềm quấn riết, ngập tràn tận sâu.

Cậu mở mắt, nghiêng đầu mím môi nhìn chằm chằm người đó.

Người đàn ông nhếch mép, đưa tay kéo má cậu.

"Biết dỗi kìa?"

"Không dỗi... Mùi rượu khó chịu!"

Cậu đưa tay lên che miệng người đó lại, mắt tròn sáng trong đêm nhẹ nhàng nói.

"Em ngồi chờ ngài về rất lâu... Cảm thấy mình như mới làm trò hề vậy."

Người đàn ông hôn vào lòng bàn tay cậu, nét mặt thu lại biểu cảm trêu đùa, nắm cổ tay cậu kéo người ra khỏi chăn. Cánh tay rắn bế bổng cậu lên vững vàng, từng bước đi thẳng ra khỏi cửa.