40.
Một cảm giác khó chịu len lỏi qua tim gã, nhưng rồi sự xót xa khi nghĩ về cậu lại khiến tim gã đau buốt hơn thế, những tổn thương mà cậu đã trải qua, như một vị khách không mời sỗ sàng mất nết, cứ xuất hiện trong tâm trí cậu ấy mà chẳng báo trước lời nào.
Gã hiểu được tổn thương trong con người Hộc Tía, những ám ảnh sót lại trên cơ thể cậu, những vết sẹo vô hình trong linh hồn cậu, tuy đã lành lặn nhưng không có nghĩa rằng, chúng sẽ không làm cậu đau nhói lên thêm lần nào nữa.
Gã nhẹ nhàng ôm ấp cậu nói khẽ,
"Nếu không muốn anh giữ chặt tay... Thì bé hãy ôm anh đi."
"Ôm thật chặt lấy anh… Rồi bé nắm lấy tay anh trước nhé?"
A Sùng nhẹ nhàng cọ má lên má cậu lau đi nước mắt, những ngón tay gã đan cài trong bàn tay cậu, áp lên lồng ngực cậu vỗ về trái tim đang tràn ngập vết thương rướn máu.
Nếu gã không thể xóa đi hết kí ức tồi tệ cậu từng hứng chịu, gã tình nguyện dành hết phần hồn của mình chỉ để được ngồi bên cạnh và lắng nghe cậu…
Dù khóc dù cười, có lẽ sẽ vui hơn hoặc chẳng may buồn bã, bất kì lúc nào và nơi đâu, gã vẫn luôn tồn tại trong cậu và đồng hành cùng cậu.
Theo năm tháng xoay vấn, bốn mùa tuần hoàn trong cõi người cõi trời cõi đất, gã thầm mong cho đến hơi thở cuối cùng, họ vẫn bên nhau.
"Bé chỉ cần nhớ một điều duy nhất, đừng bao giờ buông anh ra, được không?"
Hộc Tía gật đầu xoay người lại ôm lấy gã, nỗi sợ hãi khi xuất hiện rồi nó sẽ không bao giờ biến mất, chỉ cho tới một giây phút nào đó cậu học cách chấp nhận, rằng nó chỉ là một vật cản đường và cậu hãy lấy dũng khí bước chân đi qua.
Và người mà cậu ôm lấy thật chặt lúc này, là người luôn luôn sẵn sàng dùng sự dịu êm của gã để nâng đỡ cậu, dùng trắc ẩn bao bọc một người như cậu, nhìn thấy khát vọng sống trong một thân xác rựa rã lấm lem bụi trần, gã dẫn cậu đi qua con đường dũng cảm chấp nhận chính bản thân mình.
Cậu nhẹ nhõm vì A Sùng không hề xin lỗi mình, mà gã bình thản trao cho cậu lòng tin và lựa chọn tin tưởng cậu, đơn giản vì gã nhìn nhận được nguyên nhân sâu xa do đâu, và gã thấu hiểu cõi sâu trong linh hồn cậu nhiều hơn những gì cậu nghĩ về gã.
Hộc Tía nhận rõ suy nghĩ và tình cảm của gã với cậu, cũng hiểu được hành động của gã không hề sai trái, không có một chút sai trái nào khi cả cậu và gã có cảm xúc dâng trào với nhau, say mê nhau và ham muốn chiếm hữu tất cả trong giây phút họ xoắn bện trong cơ thể nhau.
Cậu quá may mắn rồi, vì có được một con người tình nguyện dùng trái tim của họ, cho một tình yêu chân thành và tử tế đến bên đời Hộc Tía, mãnh liệt trong im lặng mà dịu êm một cách nồng say...
Cậu hôn lên môi gã, mời mọc như một đóa hoa thơm ngát dụ dỗ chú ong bằng hương thơm nồng nàn, bàn tay giữ lấy dương vật gã chầm chậm trượt vào con đường nóng ướt giữa hai chân mình.
Gã ngạc nhiên rồi đắm chìm vào sự sung sướng cháy bùng trong cơ thể cậu giữ chặt lấy gã.
Nhớ nhung về một người có thể được xoa dịu lấp đầy theo cách thật trọn vẹn và tràn trề như thế.
Đâu có gì phức tạp phải không?
Cơ thể cậu được gã lau khô sạch thoáng, yên bình gối lên cánh tay trần chắc nịch, gã cuốn thân thể cậu giấu vào lòng mình.
Ngoài cha mẹ và chị gái đã trôi mãi cõi xa, cũng chỉ có A Sùng mới cho cậu cảm thấy mình được yêu thương và trân trọng đến nhường nào.
Gã cọ mũi lên đỉnh đầu cậu hít hà, hơi nóng khiến da đầu cậu tê dại nhồn nhột mà lắc đầu né đi.
Hộc Tía cười khẽ gọi,
"Sùng Lãm!"
"Anh đây."
Cậu miết hàng lông mày đen như than chì của gã, hình dáng như nét bút viết thẳng dứt khoát, ấn đường rộng rãi giữa cái trán vừa rộng vừa cao, mắt gã nhìn theo cậu, si mê dâng trào dịu dàng nồng cháy như lửa đêm trong hội lúa mùa, ánh mắt đốt cháy lên khát khao ước vọng trong linh hồn cậu, trái tim cậu…
Trước đây khao khát của cậu chỉ là muốn được sống, nhưng bây giờ cậu thấy mình hình như được gã nuôi dưỡng và dung túng cho lòng tham vô biên, là khao khát sống vì một người khác.
"A Sùng..."
Gã vuốt ve gương mặt cậu như một món đồ quý giá mỏng manh, ôn tồn trả lời cậu.
"Anh ở đây!"
Lời của cậu mỏng manh như gió xuân, đi qua những mầm yêu thương trổ xanh non trong trái tim gã, giọng nói Hộc Tía ấm áp thầm thì như đang tự hỏi…
"Em có thể yêu anh được không?"