42
Tiết đoan ngọ vào một ngày nắng gắt, đào mận vải chín đỏ trên cành được cậu cùng gã hái xuống rửa sạch, bánh ú bánh gio được gã dùng tiền nhờ người trong thôn gói hộ, dưa hấu to đùng như đầu người mua ba quả mang về, cho túi lưới thả xuống giếng ngâm mát.
Gã cẩn thận xếp quả bánh lên mâm trúc rồi bày lên bàn thờ, đốt một cặp nến thơm thếp vàng hình chữ phúc lộc thọ, bên cạnh mâm trúc để quà lễ thần linh tiên tổ, còn có một lá trầu xanh mượt mà đặt lên mặt lá hai sợi dây bện từ chỉ ngũ sắc.
A Sùng châm nhang khói, khẽ vẩy tắt lửa, trong ánh mắt vô cùng ngạc nhiên của cậu, gã chia cho cậu ba que hương cháy hồng tỏa khói trầm lắng.
Gã thành tâm chắp hai tay giữ hương trước ngực, nhắm mắt lại miệng lẩm nhẩm những câu chữ cậu nghe không rõ, cậu cũng chắp tay thành kính làm theo.
Hộc Tía không biết cầu khẩn gì, cũng không biết có bao nhiêu thần linh cùng tiên tổ vong linh nhà gã đã dõi mắt nhìn xuống cậu hay không nữa, cậu vẫn cẩn vọng cúi đầu lạy, cầu mong các đức ngài trên cao phù hộ cho gã an ổn một đời.
Gã cắm hương lên ban thờ thay cậu, vuốt tai cậu cười khẽ nói,
"Con dâu nhỏ..."
Cho đến lúc gã bổ đôi qua dưa hấu đưa cho cậu, mặt cậu vẫn còn đỏ như ruột trái dưa, cậu giống y như lát dưa mọng nước ngọt ngào tan trong miệng gã.
Tiết đoan ngọ ở đây là ngày không sát sinh, không ăn thịt nhưng bánh trái từ ngũ cốc và hoa quả tươi thì được ăn thoải mái.
Cậu đưa nốt một nửa của phần dưa hấu cậu ăn không hết cho gã ăn hộ, ăn dưa bằng thìa xúc như này thì đúng là lần đầu tiên cậu được ăn.
Gã còn khoét lõi dưa ngọt lịm cho cậu ăn trước, gió nóng hây hẩy, dưa mát lạnh đầy bụng, ve kêu râm ran giữa tàng cây xanh lá, khoảng sân nắng tràn ngập, mấy bộ quần áo giặt sạch sẽ nhỏ nước thành vũng trên sân đá, Đùi Gà thè lưỡi thở hồng hộc nằm dưới bụi chuối tránh nóng…
Hộc Tía nghĩ, thật yên bình biết bao!
Lại nhìn người đàn ông bên cạnh ăn hết sạch chỗ dưa hấu còn thừa, nhìn gã thở dài một hơi xoa bụng, tim cậu đong đầy hơi ấm và hạnh phúc kì lạ…
Gã chẳng phải là điều kỳ diệu của cuộc sống này trong cuộc đời cậu sao?
Hộc Tía hôn nhẹ lên má của gã một cái, nhẹ nhõm nói,
"Cám ơn anh."
Gã ngỡ ngàng đôi chút buột miệng hỏi,
"Vì điều gì..."
Cậu híp mắt ngẩng đầu cười lớn, nói rõ ràng.
"Vì dưa hấu rất ngon!"
A Sùng lắc đầu cười theo cậu, gã đứng dậy cầm hai miếng vỏ dưa hấu vòng ra sau nhà vứt cho gà, cậu ngồi trên chõng cầm quạt nan phe phẩy xua đi cái nóng oi ả hầm hập.
Vì trưa nay cậu chọn ăn ngô nếp luộc thay vị cháo ngũ cốc nên cả hai đã xách rổ tre ra trước cửa nhà, chui vào ruộng bẻ ngô.
Lúc cậu đến đây cây ngô cao ngang đầu gối, ngày qua ngày cây ngô đã trổ cờ ra bắp to đùng, râu ngô nâu đen bắp ngô chắc mẩy bọc trong áo lá xanh mướt thật dày.
Gã chỉ tay vào mấy cọng lạt tre buộc trên thân cây ngô và dặn dò cậu,
"Đừng bẻ bừa những cây được đánh dấu như này nhé, anh để lại làm giống vụ sau."
"Em tưởng đợi ngô già khô trên cây lấy về nhà mới chọn riêng bắp nào làm giống chứ?"
"Dân trong thôn trồng nhiều ngô tẻ mới cần làm như thế, anh trồng ngô nếp có một khoảnh ruộng nhỏ, đa phần còn chẳng kịp già anh đã bẻ ăn hết cả ruộng rồi."
Gã chặt cây ngô dồn lại một đống cho cậu bẻ quả, nhìn thế mà cũng cũng khá nhiều, hai người ăn chắc chắn không thể nào ăn hết, cậu ngồi lột bớt lớp áo lá bên ngoài mới bỏ ngô vào rổ.
"Anh định cho thím Ba trong thôn một số, cây ngô cũng cho nhà thím lấy về chăn trâu luôn."
Cậu nhớ ngay đến một người phụ nữ thấp bé, người nhỏ con mà giọng rõ là đanh đá, rất hồ hởi dúi cả rổ bánh vào tay gã rồi đi về một mạch.
"Nhà làm bánh cho anh mà không lấy tiền công à?"
"Ừ, nhà đó."
Mang ngô về nhà chia hai phần, phần ở nhà cậu nhóm bếp luộc ngô, gã xếp ngô vào gùi trúc bỏ thêm mấy quả đào chín vào trong, cõng gùi lên vai đội nón cọ đi ra ngoài.
Cậu ngồi ngoài cổng nhà nhìn ngắm mặt trời chầm chậm xuống núi, những cánh chim mỏi trở về rừng, mây bay phân mấy tầng trời, hoàng hôn nhuộm hồng một khoảng không rực rỡ, bước chân của màn đêm chậm chạp bao trùm lấy vạn vật trên thế gian này êm ả mông lung…
A Sùng bước đến ngồi cạnh cậu, nhẹ nhàng quấn sợi chỉ ngũ sắc buộc vào cổ tay phải cậu, thắt nút chết.
Gã đưa sợi còn lại đặt vào lòng bàn tay Hộc Tía, chìa cổ tay phải cho cậu nói ngắn gọn.
"Bé buộc lên cho anh."
Cậu cũng không hỏi nhiều, nghe lời gã cẩn thận buộc lên, là nút thắt không gỡ ra được.
Gã nắm lấy bàn tay cậu, mỉm cười nhìn về hoàng hôn.
A Sùng không nói thì cậu cũng hiểu được, cha mẹ ông bà buộc chỉ ngũ sắc trong tiết đoan ngọ là lời chúc phúc dành cho con cháu, còn những người có tình buộc chỉ ngũ sắc cho nhau, chỉ có một lý do duy nhất…
Cầu chúc cho lứa đôi thương yêu bền chặt trọn đời!