Chereads / [Cao H] HOA VỪNG NỞ / Chapter 45 - 45

Chapter 45 - 45

45

Cậu ngẩng mặt nhìn gã, ngượng ngùng thì thầm.

"Không đủ đâu..."

A Sùng chớp mắt đầy tò mò, gã chụm đầu lại với cậu, hôn phớt lên gò má chẳng vơi sắc đỏ, hỏi nhỏ.

"Bé bảo cái gì không đủ?"

Cậu cầm lấy tay gã, so hai sợi dây ngũ sắc lúc chiều muộn họ vừa đeo lên cho nhau trước cổng nhà, lời nói nhỏ của gã trước bàn thờ gia tiên…

Gã nhìn cậu mím môi nuốt khan lấy đà, hồi hộp dỏng tai lắng nghe cậu mấp máy miệng nói thật khẽ.

"Là tân lang..."

Cậu liếc gã, ánh mắt xuyến xao chan chứa.

"Cũng là... Lang quân"

Gã sững sờ không thốt lên lời, nhìn cậu bối rối chữa ngượng ngùng bằng cách lủi vào ngực gã, ôm chặt lấy gã.

Lúc đầu gã chỉ cười mỉm, nhưng càng nghĩ tới hai từ đó thì gã sung sướng cười lớn sang sảng, cười một cách khoái trá giữa đêm hôm khuya khoắt.

Tay chân A Sùng ôm vòng bao bọc cậu chặt chẽ, nụ cười sáng rực trên môi, vui vẻ chẳng từ nào có thể miêu tả được cõi lòng thênh thang của gã.

Gã vui sướng nhắc lại bên tai Hộc Tía,

"Anh là tân lang của bé... Và cũng là lang quân của bé."

Gã chỉ vừa mới định vị được vị trí của người thương trong trái tim mình, còn người thương thì đã xác nhận vai trò của gã trong cuộc đời của cậu ấy, nó đủ rộng lớn để biến tình yêu là một trong nhiều thứ vô giá của cuộc đời cậu, hóa tình thân.

Thế gian có muôn vàn khó khăn cũng có ti tỉ nỗi đau riêng rẽ, với hai người đàn ông yêu thương nhau thì có một hôn phối chính thức là rào ngăn ghê gớm như rạch trời, vì tình yêu của họ như những loài cây đơm hoa không trái, là trái đạo lý sinh sôi của vạn vật rồi.

Gã từng mông lung phân vân giữa việc chọn lựa sống như một kẻ giả vờ bình thường hòa mình giữa số đông, hoặc khác biệt và kiên quyết đứng riêng một góc trước định kiến của tất cả số đông còn lại, chỉ để gã sống như bản ngã của mình.

Gã cũng chẳng do dự quá nhiều để chọn vế sau, đi một con đường mà gã lựa chọn và tìm kiếm những mẫu số dị biệt như gã, gã tin đôi mắt của mình, gã cũng tin tưởng trực giác mãnh liệt của mình...

Khi gã nhìn thấy Hộc Tía, mọi thứ đều là tất nhiên từ hư vô an bài lên cho cuộc đời gã, mảnh ghép còn lại mà xanh cao gửi đến như một món quà thỏa nguyện linh hồn gã, trọn vẹn đủ đầy.

A Sùng say đắm nỉ non,

"Tân lang của anh... Yêu dấu của anh"

Cậu nóng ran khắp người khi nghe gã cứ thủ thỉ quyến luyến như thế, máu nóng chạy ngược xuôi dưới làn da mướt ẩm, dấu hôn đậm màu lên trên da thịt căng mềm, bản đồ yêu thương mà gã vẽ vời lên cơ thể cậu, luôn nồng nàn và ướt đẫm nhục dục hừng hực thiêu đốt cả hai.

Cậu nghiêng đầu nhìn vào mắt gã, thế giới trong đôi mắt đó chỉ là vẻ mặt dịu dàng cười khẽ của cậu, ánh mắt gã thẳng thắn và trìu mến lướt qua hết thảy mọi thứ trên đời tập trung vào cậu, quay cuồng vì cậu.

Những kẻ có tình yêu trong tim luôn nhìn thấy trời đêm ngập tràn tinh tú, luôn hi vọng bên kia cơn giông là cầu vồng ngập tràn sắc màu tươi đẹp phải không?

Cậu cầm lấy tay A Sùng ấp lên gương mặt của mình, mềm yếu dụi má thì thầm,

"Em khó chịu lắm..."

Gã vuốt tóc cậu, cẩn thận hỏi

"Bé khó chịu ở đâu?"

Trước dục vọng tràn đến, cậu cảm thấy liêm sỉ và đạo đức của cậu liền tạm cởi bỏ như quần áo hai người lẫn lộn dưới đất, cậu dẫn bàn tay gã xoa vuốt dưới rốn, chà sát dương vật cứng đờ ướt át vào lòng bàn tay gã, những ngón tay đầy vết chai dày của A Sùng, chỉ cần vuốt ve cậu chút thôi đã khiến cậu sôi sục.

Sự bạo dạn của Hộc Tía khiến gã mê mẩn, tay cậu lần mò xuống dưới xoa vuốt dương vật cho gã, tiếng hít thở gấp gáp của A Sùng thúc giục trái tim cậu cuống quýt theo.

Cậu quỳ lên cao, để quy đầu nóng hổi của gã cọ xát lên miệng hậu môn còn sưng mềm, để tinh dịch cùng niêm dịch đọng lại trong đường hẹp bị thành ruột co bóp, chảy nhiễu xuống đỉnh dương vật gã.

Gã thấy khát cháy họng khi nhìn thấy cảnh cậu khiêu gợi đàng điếm như thế, dương vật gã rung giật khi sự ấm áp nhầy nhụa chảy từ đỉnh xuôi xuống gốc thịt, dịch cứ chảy xuống vang tiếng lách tách vương vãi bên tai…

Cậu cúi đầu si mê hôn gã, tỉ tê dụ dỗ.

"Em nhớ anh... Thật đầy, thật nóng bên trong em"

A Sùng ôm chặt lấy eo mông cậu, thỏa mãn khi đâm thật sâu vào trong cậu, đê mê trong tiếng nấc lên nghẹn ngào của người thương.

Đêm đủ dài lâu, linh hồn và thân thể nếm trải đủ đầy hứng thú quên trời đất…