37
Đây là lần đầu tiên Hộc Tía phải xa cách gã nhiều ngày kể từ lúc họ biết tới nhau.
Đêm tối đen dế kêu rả rích, gió lớn khiến bụi chuối đầy lá quật vào nhau lạo xạo, mây che trăng lúc mờ lúc tỏ, cậu ngẩng đầu nhìn sao lác đác lóe lên, ngơ ngẩn nhớ A Sùng.
Mấy đêm liền, tối nào cậu cũng giật mình quờ quạng tay sang nửa giường bên ngoài, cái người nóng lò sưởi biết đi chẳng kề bên, cũng chẳng có vòng tay một người ôm lấy cậu bao bọc.
Đêm lặng yên, đêm chỉ có tiếng thở sâu một mình cùng nhịp tim đập lạc lõng, cậu nhắm mắt trằn trọc nghĩ... Gã đang ở đâu, đang làm gì giờ này?
Cậu vén màn xuống giường, cầm cái áo dài gã treo trên vách từ hôm trước, ngượng ngùng dúi mặt vào ngửi mùi hương của gã phảng phất trên lớp vải mềm, mùi mồ hôi còn nhàn nhạt nhưng ruột gan Hộc Tía lại dễ chịu lạ kì.
Cậu mơ màng nghĩ đến đôi vai của gã vẫn nằm ngay đó, đôi tay cậu vò cái áo càng chặt thêm, giấu cả gương mặt dưới lớp vải áo chỉ để cảm nhận gã hình như vẫn bên cạnh cậu, mông lung chập chờn đi vào giấc ngủ.
Lúc gã chuẩn bị đồ nghề theo đội săn thú trong thôn làng, Hộc Tía chỉ biết lẽo đẽo chạy theo cái bóng của gã xem gã làm gì lấy gì.
Những đầu mũi tên chuốt nhọn nhúng vào bát nhựa cây đen sánh đang hơ trên ngọn nến, cậu mắt tròn mắt dẹp khi biết một mũi tên tẩm độc này có thể khiến một con heo rừng trưởng thành tê liệt một chỗ khi bị bắn trúng.
"Có chết người không?"
Gã cúi đầu xếp cẩn thận từng mũi tên độc vào ống lồ ô, nghiêm túc cảnh cáo Hộc Tía.
"Anh không biết, cũng chưa từng thử... Nhưng bé đừng tùy tiện đụng vào."
Sáng hôm đó trời còn chưa sáng hẳn, gã nai nịt gọn gàng vác đầy đủ đồ nghề lên lưng, cậu đứng ở cổng nhà im lặng nhìn bóng lưng gã, Đùi Gà đi bên cạnh gã ngoan hơn bình thường, nó thong thả mà đầy cảnh giác, ánh mắt con chó như lần đầu tiên cậu gặp đã quay trở lại.
Lần này cậu mới biết dáng vẻ của một con chó săn nhanh nhẹn bên cạnh một gã thợ săn lão luyện nguy hiểm là như thế nào, và tại sao cậu lại cảm thấy nguy hiểm mập mờ hiện lên xung quanh gã ư?
Thì chỉ là vì trực giác thôi thúc cậu nhận ra, mùi máu tươi thoang thoảng trên bộ cung nỏ đó, gã cũng mang hương vị lạnh lẽo đó trên người.
Hộc Tía một lần nữa hiểu được rằng, không thể trông mặt mà bắt hình dong về gã!
Gã bước đi một đoạn, ngoảnh mặt lại nhìn cậu bơ vơ bên cánh cửa gỗ, xung quanh nhá nhem bao bọc lấy người thương của gã càng bé nhỏ, mà ánh mắt cậu ta long lanh như sao mai góc trời, khiến gã mềm lòng quyến luyến bước về…
Bàn tay gã nắm nhẹ lấy bàn tay cậu, dặn dò dịu dàng.
"Mấy ngày nữa anh về, ở nhà ăn ngủ ngoan nhé?"
Cậu gật đầu bóp lấy bàn tay gã.
A Sùng cúi người xuống ngang tầm mắt cậu, khẽ bảo,
"Chúc anh một câu tốt lành đi..."
"Anh phải chờ đợi rất lâu rồi mới có người đưa anh ra cửa..."
Cậu chân thành hôn lên trán A Sùng, đôi môi dừng lại đủ lâu để lời chúc tốt lành vang vọng trong tâm tư mình in sâu trong đôi mắt gã.
"Lúc anh về, bé đón anh nhé?"
Môi gã chạm nhẹ lên môi cậu như chuồn chuồn đậu nước, cứ lần lừ nấn ná hôn dịu êm mấy lần mới đành lòng quay đi.
Ngày đầu tiên gã không ở nhà, cậu mất ngủ cả đêm, gần sáng mệt mỏi quá mới thiếp đi, lúc tỉnh dậy mặt trời đã đứng bóng.
Ngày thứ hai gã đi xa, cậu trằn trọc không ngủ nổi phải lấy áo gã xuống đắp, sáng mệt mỏi lăn lóc trên giường, chán quá liền vòng ra cọn nước ngồi ngơ ngẩn cả chiều mới về.
Ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu... Nắng chuyển qua mưa rào, bóng dáng gã chẳng thấy đâu, Hộc Tía cảm thấy cậu sắp thành một tảng đá rồi, lê chân đi lại trong nhà chẳng có một tiếng người, tiếng chó sủa quen thuộc cũng không có nốt.
Cái áo của gã nhạt mùi cả rồi, sao gã vẫn chưa về với cậu?
Hộc Tía giật mình tỉnh dậy giữa đêm, mưa đã ngừng rơi từ lúc nào, không khí mát mẻ mà người cậu còn nguyên cảm giác khô nóng bừng bừng, cậu đã mơ thấy gã như bao lần họ quấn quýt nhau, cậu mơ thấy bàn tay gã bóp chặt eo mình, dữ dằn xuyên xỏ dương vật thô to giã liên tục vào trong bụng cậu…
Cậu ngồi dậy, đưa bàn tay áp lên vùng bụng dưới rốn, nhớ như in chuyển động sôi sục dưới lớp da bụng mỏng manh, hình dáng gã trong cậu, nồng nhiệt sôi trào của A Sùng đun chảy thành ruột cậu thành một mớ hỗn độn ngập tràn…
Cậu ôm đùi hai chân co quắp cuộn lại dưới cái áo mỏng của gã, như một con cuốn chiếu trên chính giường ngủ của mình, xấu hổ đến ướt đẫm hàng mi đen bóng.