28
Gã bước ra từ trong bóng tối, ánh mắt Hộc Tía sáng lên khi thấy gã rồi rưng rưng, tim gã mềm nhũn ướt đẫm theo cơn mưa rào đổ xuống từ hốc mắt đỏ bừng ấy.
Một cái ôm siết lấy của gã như muốn bẻ gãy hết xương cốt của cậu nhét vào lồng ngực, Hộc Tía đau đến ngạt thở vùi mặt trong vòng tay đó, trong tiếng tim gã đập dữ dội lùng thùng bên tai cậu.
Lời xin lỗi của gã làm cậu hiểu ra mọi chuyện, làm sao cậu có thể không hiểu được đây, câu hỏi của cậu sáng hôm qua đã lật tung bất an trong lòng gã, là nguyên nhân khiến gã dồn cậu vào thế phải lựa chọn, ở lại gần bên gã hoặc bỏ chạy ngay khi có cơ hội, là cơ hội do chính gã bày ra cho cậu.
Hộc Tía đau lòng, không chỉ vì gã làm như thế với cậu, mà vì cậu nhận ra một điều, những người có cảm tình với nhau mà lại không hiểu được tâm tư của nhau sẽ khổ sở như thế này ư?
Tin tưởng giữa người với người, khó gây dựng đến thế sao?
Có rất nhiều cách gã có thể xác nhận với cậu, tại sao gã lại chọn một cách gây ra tổn thương nặng nề cho cả hai như thế…
Tối hôm nay, họ phải nghỉ lại thị trấn một đêm vì quá muộn để trở về nhà rồi, sáng mai gã sẽ dẫn cậu về sớm.
Cậu vào phòng thuê tạm đêm nay liền rúc cả người vào dưới chăn, gã mua cháo mang lên tận phòng cho cậu cũng không ăn miếng nào hết.
Đau khổ ngay lúc đó đã vơi đi dần khi cậu tỉnh táo lại, giờ đây nhét đầy lồng ngực Hộc Tía chỉ là sự tức giận dành hết cho gã.
Gã đúng là thợ săn thiện nghệ, im ỉm gài cậu nhảy vào, mắc công cậu ngồi đó thẫn thờ lo lắng cho gã, A Sùng gã thì hay rồi, dựng bẫy chờ sẵn quanh cậu, bỏ chạy là do lỗi của cậu, ở lại là do con người gã tốt đẹp đúng không?
Càng nghĩ cậu càng tức anh ách…
Gã ôm chặt lấy cả cậu cả chăn, vùi mặt vào gáy cậu chẳng nói năng gì, sự im lặng là tấm màn vô hình ngăn tách cậu và gã, mỗi người suy tư trong thế giới của mình.
Nhưng cuối cùng thì kẻ treo chuông lên cũng sẽ vẫn là kẻ tháo chuông xuống, nếu gã không giải quyết xong thì việc làm hôm nay của gã, mãi mãi là cái gai nhọn găm vào mối quan hệ giữa hai người, sẽ nhức nhối, mưng mủ, thối rữa đến khi được nhổ ra mới thôi.
A Sùng không muốn kết quả sẽ tồi tệ đi theo cách này, gã muốn một kết quả thật tốt đẹp thật ngọt ngào giữa họ, gã nào dám buông tay thêm lần nữa đâu.
Giọng nói của gã khàn đặc, yếu mềm quẩn quanh tai cậu.
"Tha thứ cho anh, được không?"
Cậu bật cười méo mó, nhìn xem dưới góc độ của gã, cậu sao không hiểu được gã chẳng hề làm sai, chỉ là phép thử lòng người của gã lại dành tặng cho cậu, chỉ là cách thức đó lại khiến một người quá nhạy cảm với nỗi đau lại càng dễ tổn thương hơn.
Cảm giác tin tưởng vỡ vụn ra rồi gom góp lại, thật sự rất đau đớn…
"Anh đã nghĩ gì khi làm như thế?"
Lời nói của cậu nhẹ nhàng như gió, mà sắc lạnh như dao cắt vào tâm tư gã.
Lại một khoảng lặng kéo dài, kéo thật dài khiến cậu nhắm mắt muốn ngủ một giấc quên đi tất cả chuyện ngày hôm nay, khi gã run run trả lời, cậu nghĩ mình hình như đang mơ.
"Vì anh sợ..."
"Vì anh sợ hãi... Tất cả mọi chuyện anh làm cho bé, tất cả những việc anh dành cho bé... Dù anh có ôm chặt nhớ thương trong vòng tay mình..."
"Anh sợ hãi tâm tư em sẽ chẳng an trú bên anh."
Cậu mở mắt nhìn vào đêm đen, xoay người lại ôm lấy gương mặt đó giấu vào lồng ngực mình, màn đêm đang trùm lấy hai con người xa lạ nương tựa lấy nhau, cậu sẽ giấu diếm trăng sao soi sáng trên bầu trời tối nay, sẽ im lặng cất đi sự run rẩy của gã vào vòng tay mình, ướt đẫm quanh mi gã sẽ ngấm vào da thịt cậu, hòa tan vào máu, cuồn cuộn chảy tụ về trái tim Hộc Tía.
Lần đầu tiên, cậu dùng đôi tay mình vỗ về một người, là tâm tư cậu rung động muốn an ủi che chở cho một người, trái tim đập vội vàng thúc giục những lời nói khẽ khàng chẳng kịp tính suy.
"Sùng Lãm..."
Khi Hộc Tía gọi tên gã, gã giống như bị kim châm điểm huyệt toàn thân cứng đờ ra, máu nóng như đông đặc trong kinh mạch.
"Thích em thế sao?"
Gã dụi mặt vào lồng ngực cậu, hơi ấm lan tràn theo giọng nói nghẹn cứng nóng rực của gã, len lỏi vào từng nhịp tim của cậu.
"Thích bé... Thích đến tim phát đau!"
Cậu nhận ra, gã cao lớn như thế, ôn hòa như thế cũng chỉ là một người bình thường, khi trái tim gã rung lên cùng nhịp đập trong ngực cậu, nỗi đau và sự sợ hãi đều có thể lan truyền khuếch đại ra bên ngoài…
"Thích nhiều đến nỗi, anh sợ hãi nếu..."
Nếu cái gì, cậu không nghe rõ cũng chẳng muốn nghe rõ, nếu tóc gã cũng dài như tóc cậu, cậu sẽ túm lấy đầu gã kéo ngửa lên mà hôn A Sùng, chứ không phải cúi đầu xuống đến mỏi cả cổ, ôm lấy gương mặt gã chỉ vì muốn chạm môi gã đâu!
Nếu một linh hồn yếu đuối tồn tại trong cơ thể gầy gò này, làm sao cậu có thể kiên trì sống sót giữa bạo ngược và lạm dụng triền miên tới giây phút được gặp gã... Để ngắn ngủi vài giây cậu ngẩng đầu khao khát nhìn vào đôi mắt đầy ắp trắc ẩn của gã.
Đôi mắt đẹp nhất trên thế gian này là đôi mắt khát khao được sống, mãnh liệt muốn sống sót giữa muôn ngàn đau đớn và tổn thương bầm dập vùi lấp…
Mẹ cậu từng kể rằng, ở một nơi rất xa xôi rất khô cằn, nơi đó có những hạt giống kiên cường nhất, những hạt giống có thể chờ đợi hai mươi năm, ba mươi năm, bốn mươi năm... Chỉ để đón một cơn mưa duy nhất đổ xuống, chỉ để những hạt giống đó bừng bừng sinh sôi mãnh liệt, điên cuồng nở hoa một lần rồi lại cất giấu hạt giống vào trong khô cằn, chờ đợi cơ hội sẽ đến.
Cơn mưa duy nhất trong đời Hộc Tía, trăm triệu hạt mưa rơi ướt mềm từ trong trái tim gã, tròn trịa yêu thương bao bọc lấy cậu.
Gã đáp lại nồng nhiệt trên môi cậu, si mê hôn lấy từng chút, hơi thở tan hòa vào nhau.
Hộc Tía quấn quýt hôn gã trước, cũng là Hộc Tía ngủ trước, ngày hôm nay cậu đã quá mệt mỏi vì chờ đợi gã rồi, cả thể xác lẫn tinh thần đều rã rời vì gã bày chuyện ngu dốt.
Nhưng khi gã được ôm cậu trong tay, giống như hai chú chim đậu cùng cành nép cánh bên nhau khi hoàng hôn buông xuống, với A Sùng thì đây chính là đáp án tuyệt vời nhất.