Chereads / [Cao H] HOA VỪNG NỞ / Chapter 27 - 27

Chapter 27 - 27

27

Cậu cũng chẳng biết mình ngủ say từ lúc nào cho đến khi A Sùng đánh thức cậu.

Gã nhìn đôi mắt chưa hết lờ đờ của cậu, đúng kiểu đang ngủ ngon bị gọi dậy mà chẳng hiểu mô tê gì, đầu Hộc Tía gật lên gật xuống y như một con gà rù khiến gã đưa tay vỗ nhẹ lên má cậu hai cái, cậu quẳng cho gã một ánh mắt ủ rũ dặt dẹo.

"Say nắng rồi à bé?"

"Không... Vì ngồi ngủ mỏi cổ quá!"

Bàn tay gã đặt ngay lên cổ cậu xoa bóp, lực tay vừa đủ cực kì dễ chịu đánh bay cảm giác nhức mỏi nơi đó, ít nhất thì cậu lắc đầu cũng không nghe thấy khớp cổ răng rắc kêu gào theo sau.

Gã bóp vai gáy cho cậu một lúc, vừa làm vừa ân cần hỏi.

"Đỡ rồi chứ?"

Cậu dạ một tiếng trả lời.

Gã đứng dậy vươn vai, tháo tay nải đeo trên vai gã cùng bọc đồ đựng đầy quần áo vừa mới mua đưa hết cho cậu cầm, dặn dò.

"Giữ đồ nhé, anh chạy qua đây một lúc rồi về!"

Gã lấy túi tiền nhỏ ra buộc trên người, quẹo vào hẻm nhỏ đi mất hút.

Một lúc của gã lâu lắc đến nỗi mặt trời ngả dần về tây, bóng những người qua đường kéo dài ra dưới đất, cậu vẫn ngồi đó thấp thỏm đợi gã trở lại.

Trong tay nải của gã có rất nhiều bạc trắng, là tiền người đàn ông đó bán đồ lúc sáng, cậu chỉ lén ngó vào thôi liền giật mình buộc chặt lại miệng túi, Hộc Tía ôm khư khư bọc đồ trong vòng tay mình, tâm trạng nhìn người qua đường ai ai cũng có thể cướp đi tay nải trong tay cậu.

Cậu nào đâu biết được, khi cậu ngồi yên một chỗ chờ đợi A Sùng quay về, gã lại lén lút đi một vòng ngược ra sau lưng cậu, đứng lặng khuất trong một con hẻm nhỏ dõi mắt quan sát cậu.

Nắng dần tắt, phố xá lác đác lên đèn, người dọn hàng quán, kẻ hối hả tay xách nách mang trở về nhà.

Hộc Tía bơ vơ ngồi dưới gốc cây, ánh sáng tắt dần trong mắt, dáo dác tìm bóng dáng quen thuộc của gã giữa trăm nghìn người, nhìn mãi mà chẳng ai giống người đàn ông đó.

Ve cuối ngày kêu thảm thiết ngân dài, lo lắng cuộn lên trong tâm trí cậu, gã đi tận đâu mà không thấy quay lại với cậu?

Hay gã bị làm sao không nhỉ?

Hay việc gã cần làm vẫn chưa xong?

Không thấy gã, làm sao cậu có thể trở về nhà?

Cậu càng thêm hốt hoảng nhìn về hướng hẻm nhỏ gã đi lúc nắng còn chiếu sáng, giờ người người thắp đèn, gió đêm qua ngõ nhỏ hun hút, đến lồng treo dưới mái hiên lắc lư…

Người đàn ông đó đang ở nơi đâu?

Đôi tay cậu ôm chặt bọc đồ đã mỏi rã rời rồi, Hộc Tía quên mất ngón tay trỏ bị cậu cắn nhằn móng tay đến bật máu, vị gỉ sắt mằn mặn trong miệng dường như giúp cậu bớt căng thẳng một vài giây lát, thêm một chút kiên nhẫn chờ đợi trong lòng mình.

Có người nói, hy vọng của con người nhiều như sao trời, mỗi ngôi sao đều là ước muốn không thể thực hiện mà con người kí gửi trên tinh không vời vợi…

Muôn ngàn sao trời lấp lánh trên cao, sẽ có ngôi sao nào tỏa sáng mà chưa từng mang ước vọng hay không?

Cậu ngồi đó ngẩng mặt nhìn bầu trời, lòng gã chỉ thấy đau, đau nhói lên như ai ngắt xuống từng miếng thịt.

Vì một câu hỏi của cậu, tâm tư gã tự nhủ không cần biết đáp án mà hành động của gã lại thử lòng người phũ phàng thế sao?

Nếu cậu ta ôm bọc đồ đầy tiền bỏ trốn như gã nghĩ, gã sẽ buông tha cho cậu, như lần đầu tiên gã chọn lựa thả đi con mồi săn được thủa niên thiếu.

A Sùng không cần một cái vỏ rỗng xích chặt quanh chân giường gã mỗi đêm, nếu linh hồn cậu ta chẳng thể nằm kề bên yêu thương của gã, thì việc gì gã phải khư khư giữ lấy cho nhức nhối thêm.

Thật mâu thuẫn thay, gã lại vui sướng như mở cờ trong bụng khi cậu vẫn ngồi ở đó, gã bỏ cậu vật vờ ở nơi đó vì toan tính đong đếm của gã, vì so kè hơn thua trong một câu nói, vì gã chưa đủ yêu thương để tin tưởng con người cậu ta…

Gã chẳng đủ bao dung và cũng chẳng đủ rộng lượng để đối mặt với nỗi sợ hãi bị cậu khước từ tình cảm, cõi đời này rộng lớn, không phải đem yêu thương trải xuống dưới chân một người liền được hồi đáp và chân thành nâng niu bằng cả trái tim.

Nếu gã không tìm thấy được đáp án cho chính mình thì gã liền đặt bẫy vào dưới chân cậu, cái bẫy rõ ràng để cậu tự lựa chọn đi.

Chạy trốn ngay khi có cơ hội hoặc tin tưởng ngồi đó chờ đợi gã quay lại.

Nếu Hộc Tía chạy trốn, là do cậu lựa chọn tự do.

Nếu Hộc Tía chờ đợi, cũng là do cậu lựa chọn.

Vậy mà gã đã đẩy hết mọi chuyện vào con người nhỏ nhắn đó, chọn làm một gã thợ săn rình rập sẽ phản ứng của con mồi như thế nào…

Gã lại coi người gã lỡ yêu thích lại nhìn ngắm như một con mồi bị xích vào trong tay gã sao?

Gã thật đê hèn… đúng không?

A Sùng à, đáp án này mi hài lòng chưa?