"Quao! Công nhận căn tin to thật!" Kiên kinh ngạc, mắt mở to ra để nhìn rõ hơn căn tin to lớn này.
Đây là một căn tin mà có thể sánh ngang với năm phòng học cộng lại. Và để đỡ lấy khoảng không gian rộng lớn như vậy, nên căn phòng này đã mang trong mình bốn cột trụ được sắp xếp ngay ngắn lần lượt từ trái sang phải ở giữa phòng. Ở giữa các cột trụ, là hai bàn ăn dài được đặt hai bên trái và phải. Tại mỗi cột cũng có một máy bán hàng tự động mang một màu đồng nhất với căn phòng này là màu vàng nghệ pha thêm chút trắng, bên trong mỗi máy là vô số đồ uống từ nước suối, đến các loại nước trái cây, nước ngọt,… ngoài ra, bức tường đối diện cửa ra vào, là một tấm kính khổng lồ nhìn ra thành phố rộng lớn và nhộn nhịp bên dưới từ độ cao tầng ba này.
Trong căn tin hiện giờ cũng rất nhiều học sinh, từ những học sinh mới bước vào ngôi trường này đang hướng ánh mắt ngỡ ngàng của mình quanh một căn tin to lớn, đến những học sinh đã quá quen với khung cảnh căn tin đông đúc vào những ngày đầu năm học. Hiện tại hầu hết mọi người đang ngồi trên ghế và trò chuyện với nhau, cùng nhau thưởng thức những chiếc bánh nóng hổi vừa mới ra lò. Kiên, Duy và Oanh định chỉ mua nước uống, nhưng sức hấp dẫn từ mùi hương của những chiếc bánh ấy đã khiến cả ba phải mua và ăn thử. Mua xong bánh thì cả ba đến máy bán hàng mua cho mình một lon nước ngọt, rồi chọn một chỗ ngồi trống, vừa ăn vừa trò chuyện với nhau về tiết học Toán sắp tới.
"Haizz, mới vào học đã có Toán rồi chứ!" Kiên than thở.
"Rồi sao?" Duy nói.
"Thì rõ là ông biết tôi đâu giỏi Toán đâu."
"Nhưng chắc hôm nay ôn lại kiến thức cũ thôi mà." Oanh gia nhập cuộc trò chuyện.
"Thì đúng, nhưng tôi vẫn không thích." Kiên tiếp tục than thở, rồi đột nhiên sáng mắt lên như vừa phát hiện ra một điều gì đó thú vị. "Mà hình như hôm nay cũng có Văn nữa phải không?"
"Ờ." Duy và Oanh đồng thanh.
"Vậy thì vui rồi đây!."
[…]
Lát sau thì tiếng trống vào tiết đã vang lên, cả ba nhanh chân chạy theo hành lang rồi xuống cầu thang và bước vào lớp. Lớp hiện giờ đã đông đủ. Người thì cùng những người bạn của mình trò chuyện về đủ các thể loại, nhưng chủ yếu vẫn là về giáo viên Toán sắp vào như thế nào? Dễ hay khó? Có người thì đã sẵn sàng cho tiết học đầu tiên cũng như chờ đợi giáo viên khi trên bàn của họ là bút viết cùng sách và vở Toán. Cả ba về bàn của mình, gia nhập nhóm sẵn sàng cho tiết học đầu tiên.
Cô vào, bắt đầu giới thiệu bản thân với lớp, sau đó thì giới thiệu về chương trình học môn Toán. Và chỉ thế, bắt đầu vào bài học đầu tiên. Khi vào được nửa tiết thì Kiên đã tỏ ra vẻ mặt như đang 'Load' của mình. Vì cô giảng tuy chậm và nhấn mạnh một số chỗ mà cậu nghĩ đó là chỗ quan trọng, nhưng cậu vẫn không thể tiếp thu được kiến thức vì bài học nó phải nói là chả khác nào một cái mê cung đối với cậu.
Khi ra chơi, cả nhóm bạn ra ngoài hành lang vừa trò chuyện về tiết học Toán vừa rồi, vừa ngắm nhìn cảnh sân trường đang tấp nập các bạn học sinh. Có nhóm bạn thì đang chơi cầu lông, có nhóm bạn đang ngồi trên ghế và trò chuyện với nhau, có nhóm thì vừa mua đồ ăn từ căn tin xong và đang đi với nhau về lớp,…
*
Những ngày lên trường vẫn không có gì đặc biệt cho lắm, nếu không muốn nói là rất chán, buồn bã và lo lắng – đối với Khôi. Mỗi lần ra chơi, là mỗi lần cậu lo lắng nhất vì hầu hết mọi người đã ra chơi cùng bạn bè của họ, khiến trong lớp chỉ còn một bóng người duy nhất là cậu. Điều này làm cậu sợ rằng mọi người sẽ nói mình là một kẻ lập dị như khoảng thời gian ở môi trường cấp một. Nên để tránh đi những cảm giác ấy, cậu thường tỏ ra mình là một người bận rộn như: Học bài và làm bài tập, không thì sẽ đọc sách, đơn giản hơn là ngủ. Lâu lâu cũng có một số người lại và hỏi cậu: "Sao không ra chơi?". Thì cậu chỉ đơn giản đáp lại bằng những câu chung chung như: "Đang bận.", "Đang mệt." hoặc là "Không có gì.",… tuy rằng khác nhau về câu từ, nhưng tất cả đều có một điểm chung là đều trả lời một cách ngắn gọn, nhỏ nhẹ và lúng túng thể hiện rõ sự nhút nhát của cậu. Song với đó, mỗi lần trả lời như thế là mỗi lần sự lo lắng của cậu lại dâng lên, cậu sợ cách trả lời và tâm trạng khi trả lời ấy sẽ khiến mọi người càng bàn tán về mình.
Nhưng đó là cậu nghĩ, còn thực thì vẫn còn một người luôn để ý và muốn làm quen với cậu – là Kiên. Kiên luôn thắc mắc rằng tại sao Khôi – người mà mọi người thường cho là kì lạ, lại cứ ở một mình như thế?
*
Kiên với những cơn mệt mỏi đã trút hết sau một tuần thi học kì I, hớn hở bước vào lớp và vui vẻ chào hỏi mọi người. Nhưng rồi cái sự vui vẻ đó đã bị thổi bay đi khi lớp trưởng đưa cho cậu tờ giấy thi Ngữ văn.
"Cái gì nhanh vậy? Mình chưa muốn xem mà!" Kiên nghĩ trong tâm trạng lo lắng cho bài kiểm tra của mình.
Tuy là nghĩ như thế, nhưng cậu thừa biết là môn Văn của mình hiếm khi mà dưới tám. Với khuôn mặt tự tin, lật mặt giấy lại, cậu xem qua rồi nở một nụ cười của kẻ chiến thắng. Cậu nhanh chóng chạy đến hai người bạn của mình mà khoe con điểm vừa xem. Cậu được chín, còn Duy và Oanh thì được tám.
Trong lúc đang so điểm và dò đáp án với hai cậu bạn của mình. Kiên thoáng nhìn qua Khôi và thấy cậu ấy đang ngồi một mình trên chiếc ghế đơn, tay nắm chặt tờ giấy thi như thể muốn xé nó ra, gương mặt trầm xuống nhìn vào tờ giấy. Nhìn bộ dạng cậu ấy như vậy, Kiên cảm giác như thể nước mắt của Khôi có thể làm ướt đi tờ giấy thi bất cứ lúc nào. Và lúc đó, sẽ có một tờ giấy thi hoàn toàn khác biệt giữa những tờ giấy thi khô ráo của mọi người đang râm ran trò chuyện để so điểm, dò đáp án với nhau trong phòng học này.
"Sao nhìn cậu ấy… buồn vậy nhỉ? Không như mong đợi hả ta?"
Với sự lo lắng nhưng cũng không kém phần thắc mắc về bộ dạng của Khôi trong lòng. Kiên bước từng bước đến chỗ cậu ấy, im lặng đứng sau cậu và cúi người xuống nhìn vào tờ giấy thi đang được cầm bởi một bàn tay nhỏ bé và run rẩy như thể thời tiết trưa nay chỉ còn 20°C.
Cậu xem qua từng câu trả lời, xem cách thành văn, xem cách bố trí, xem qua nét chữ và một số thứ khác rồi mới nhìn lên số điểm.
"Ừm… cậu được bảy hả?" Kiên với nụ cười tươi trên môi nói với giọng lộ rõ sự thắc mắc của mình.
Khôi giật mình mà quay người lại với gương mặt phần bất ngờ, phần thắc mắc rằng, không biết người bạn này đã ở đây từ khi nào? Và đáp lại câu hỏi của Kiên, cậu nói bằng giọng nhỏ nhẹ và có phần lúng túng.
"Ừm… ờ."
"Gì mà nói nhỏ vậy? Xích qua xíu cho tôi ngồi coi!" giọng nói của Kiên có đôi chút như đang khó chịu với cách nói của Khôi, nhưng rồi cậu nhẹ giọng đi như cách mà Khôi đáp lại cậu mới nãy. "Được không?"
"Ờ… được." vừa nói xong, cậu liền di chuyển qua ghế bên kia, thay vì như Kiên nói là chỉ cần xích qua một chút.
"Bảo cậu xích qua mà, đâu cần cậu qua ghế bên kia đâu. Bộ… không thích ngồi chung hả?" Kiên nói, có phần đùa giỡn.
"Hả? À…"
"Giỡn xíu thôi mà, làm gì lúng túng vậy?" Kiên vỗ lên vai Khôi và nói.
Khôi có phần bối rối, không biết làm gì khi được Kiên đặt tay lên vai như vậy. Trước giờ, nếu mọi người trong lớp có trò chuyện với cậu thì cũng chỉ là những cuộc trò chuyện ngắn với câu cửa miệng là: "Sao không ra chơi?", và cũng chỉ là một cuộc trò chuyện rất đơn giản, chứ không đặt tay lên vai như người bạn này. Nhưng rồi, cái sự rối bời đó đã bị dập tắt đi bởi giọng nói dứt khoát của Kiên.
"Nè Khôi! Mượn bài thi được không?"
"À đây."
"Nghe cái giọng của cậu thấy khó chịu thật sự!"
Khôi nghe vậy thì không nói gì, mặt cúi xuống bàn như đang muốn tránh né đi tất cả mọi thứ.
"Haizz, mới nói có xíu thôi mà đã vậy rồi sao? Thôi, ngước mặt lên đi." giọng của cậu vẫn có phần đùa giỡn. Cậu không biết rằng, cái sự đùa giỡn của mình đã khiến Khôi cảm thấy không vui, nhớ lại cái khoảng thời gian cấp một ấy. Một lúc sau, nhận thấy Khôi không có bất kì phản ứng hay đáp lại nào, Kiên mới hạ giọng xuống, hối lỗi vì đã chọc ghẹo người bạn này. "Nè Khôi! Ngước mặt lên đi, giáo viên sắp vào rồi kìa! Không ngước mặt lên là tôi không nói chuyện với cậu nữa đâu nha! Xin lỗi mà."
Lúc này, Khôi mới từ từ mà ngước mặt lên và nhìn vào ánh mắt của Kiên, như thể cậu đang muốn kiểm tra xem những lời vừa nãy có phải là những lời nói dối hay không.
"Ừm." Khôi nhỏ nhẹ đáp, chút suy nghĩ trong lòng về câu nói 'Không ngước mặt lên là tôi không nói chuyện với cậu nữa đâu nha!'.
"Mà, giấy thi nè! Trả đó! Tính dò đáp án mà cậu như vậy sao mà dò! Giáo viên vào luôn rồi kìa!" Kiên như đang tức giận với Khôi mà nói.
"Ừm… xin lỗi."
"Mà nè! Nói trước nha, tôi không thích mấy kiểu nói nhỏ xíu xìu xiu à nha! Mà thôi, về chỗ đây."