Hôm nay là ngày sinh hoạt lớp cuối cùng trước khi bắt đầu kì nghỉ Tết mười bốn ngày, nên mọi thứ có vẻ khác biệt đi đôi chút. Trước tiên là về ngày hội 'Mừng Đảng mừng Xuân' ngày mai. Ngày hội sẽ có tổng cộng hai môn là chạy tiếp sức và ném phi tiêu. Và Kiên cùng Duy tự nguyện tham gia vào chạy tiếp sức, cả hai thích thể thao mà. Và thế thôi, đến điều cuối cùng cho buổi sinh hoạt hôm nay, một điều mà mỗi lần Tết đến Xuân về sẽ khiến trường thêm phần sôi động – vệ sinh trường lớp. Lớp 6A1 sẽ vệ sinh lớp, hành lang và một nửa khu thực hành. Tổ một và hai sẽ phụ trách việc vệ sinh lớp và khu vực hành lang, còn hai tổ còn lại sẽ phụ trách cho khu thực hành.
Sau khi nghe thông báo, mọi người bắt đầu tản ra theo những gì được giao. Ai cũng mang trong mình một lòng nôn nóng làm nhanh để về, nhưng cũng có người mang một lòng cũng nôn nóng nhưng là nôn nóng cho công việc vài phút tới.
Khôi đang ở trong lớp, lau bàn của mình một cách cẩn thận với ánh mắt hiện lên như không có hồn, như thể rằng cậu đã được lập trình sẵn để làm việc này. Xong bàn của mình thì cậu di chuyển lên bàn trên và tiếp tục công việc mà cậu cho là nhàm chán khi chỉ lặp đi lặp lại việc lau và lau. Trái ngược với cậu là Kiên ở bên dưới, để xoá bỏ đi cảm giác nhàm chán thì cậu hát, mặc dù cậu cảm thấy mình hát không hay cho lắm và những người xung quanh cũng cảm thấy vậy. Nếu không hát thì cậu sẽ quay qua nói chuyện với Duy, Oanh và một số người bạn khác. Không nói chuyện được thì cậu tìm đến cách cuối cùng là nghĩ ngợi về một điều gì đó.
"Ừm… nghĩ gì giờ ta? Haizz, mới đây mà một năm nữa lại kết thúc rồi, sắp vệ sinh nhà cửa nữa, chán thiệt! Còn gì nữa đây? À đúng rồi, không biết Khôi ở trên lau xong chưa ta? Hình như tổ một với hai cũng nhiều người ấy chứ, nên chắc tiến độ có thể nhanh hơn ở đây. Chưa kể ở đây phải vệ sinh hai cái phòng, chán thiệt!"
Lát sau, khi kiểm tra và xác nhận mọi thứ đã vệ sinh xong, cô giáo thông báo cho lớp có thể về. Nghe thế, Kiên trong bộ dạng cặp đã trên vai đang ngồi trên lan can nhanh chóng chạy lên cầu thang và tiến vào lớp. Trên đây cũng vừa xong, Khôi đang lấy cặp lên. Kiên tiến đến bạn mình và nói.
"Giờ mới xong hả?"
"Ờ."
"Tôi tưởng trên đây sẽ nhanh hơn chứ."
"Không nhanh đâu, dọn mấy cái bàn cũng tốn kha khá rồi."
"Ồ. Mấy cái bàn ở dưới cũng dễ vệ sinh nên cũng không cần dọn đi, chỉ mấy cái trong góc là cần à."
"Vậy hả?"
"Ừ." cậu vui vẻ đáp. "Rồi, vậy về nè!"
*
Ngày hội sáng nay công nhận rất náo nhiệt với vô vàn màu sắc khác nhau càng tạo thêm một không gian mới lạ. Mỗi lớp đều có một trang phục riêng để tăng thêm phần độc đáo, có đủ các thể loại kiểu dáng, màu sắc, cách trang trí trên áo,…
Hiện tại cũng sắp bắt đầu cho môn thể thao đầu tiên nên mọi người đều tất bật chuẩn bị, khởi động và tập luyện lại để lớp mình có thể giành được giải. Lớp 6A1 gần như đã đông đủ. Ai tham gia hội thao cũng đang nhanh chóng tập luyện lại cách ném phi tiêu, ai không tham gia thì cổ vũ và động viên những người bạn của mình. Cùng lúc này thì thông báo của cô hiệu phó vang lên khắp các loa được đặt quanh trường.
"Xin mời các học sinh của lớp 6A1, 6A2, 6A3, 6A4 và 6A5 bước ra sân sẵn sàng thi đấu."
Và cũng cùng lúc này thì Khôi mới vào, cậu đang mất phương hướng và không biết lớp đang ở đâu. Cái nỗi sợ ánh mắt từ người khác lần nữa lại nổi lên, khiến cậu càng hoảng loạn. May là ngay sau đó, cậu cũng tìm được Duy.
"Ủa Khôi? Giờ mời vào hả?"
"À, mới vào." cả hai từng học chung ở cấp một và cũng có trò chuyện qua lại vài lần nên cậu cũng khá thoải mái khi đáp lại Duy.
"Tôi định đến chỗ bạn của ông nè, đi không?"
"Ờ… được thôi."
Cả hai cùng đi, không ai nói với ai câu nào. Về Khôi, đây có thể nói là lần đầu tiên cậu đi cùng một người bạn ngoài Kiên, trong suốt quãng thời gian học đường thì cậu chỉ lủi thủi một mình. Duy cũng thường nhìn qua Khôi. Lúc cấp một cậu chỉ đơn thuần nói chuyện với cậu bạn này trong lớp vài lần rồi thôi, nên thực sự cậu vẫn chưa thể hiểu cậu bạn này bằng Kiên - có thể vậy. Lát sau cả hai cũng đến chỗ của Kiên.
"Kiên!" Duy nói.
"Duy hả?" cậu quay lại. "Ủa Khôi? Sáng giờ ở đâu vậy?"
"Mới vào mà." Khôi đáp.
"Thật luôn! Gì thức trễ vậy? Thường cậu vào trường sớm lắm mà." cậu dừng lại giây lát. "Mà cũng may cho cậu nha, lớp vừa ra sân luôn đó!"
"Vậy à?"
Sau đó, cả ba cũng tìm một chỗ có tầm nhìn rộng và không bị chắn để xem một cách đã mắt nhất. Cuộc thi bắt đầu! Lớp 6A1 gần như đã làm uổng công sự kì vọng của lớp, khi hầu như những đợt phi tiêu đầu tiên đều ném hụt ra ngoài.
"Đến cả rìa bảng mục tiêu còn không ném trúng sao? Thất vọng thật sự!" Kiên nói.
Cái kết thì lớp 6A1 ít nhất cũng được hạng tư với hai phi tiêu trúng đích. Thứ năm là 6A4 với một phi tiêu, thứ ba là 6A3 với ba phi tiêu, thứ hai là 6A2 với bốn phi tiêu, và hạng nhất thuộc về 6A5 với sáu phi tiêu.
Tầm một tiếng sau, môn ném phi tiêu cuối cùng cũng đã chào tạm biệt khán giả để nhường lại cho môn thể thao chạy tiếp sức. Năm lớp 10A1, 10A2, 10A3, 10A4 và 10A5 bắt đầu vào thế chuẩn bị. Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, tiếng còi vang lên, năm học sinh bắt đầu xuất phát. Từng người từng người một đều cố gắng hết sức để vượt lên người trên để đến vị trí người tiếp theo một cách nhanh nhất có thể. Ngoài những tiếng chạy mang đầy hơi thở dồn dập ra thì còn là những tiếng hò reo, cổ vũ cho lớp mình đến từ khán giả. Vài phút trôi qua và lúc này năm người chạy cuối cùng cho năm lớp đang ngang tài ngang sức, không bên nào nhường bên nào mà cố chạy đến vạch đích đang cách trước mắt chỉ vài mét. Năm mét, bốn mét, ba mét, hai mét, một mét, năm mươi xăng-ti-mét và tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên. Lớp 10A4 giành chiến thắng.
Sau đó trận đấu tiếp tục với năm lớp tiếp theo, rồi lớp tiếp theo. Mỗi lớp đều tạo nên cho mình nhiều khoảnh khắc thú vị, sự tiếc nuối, vui mừng, kỉ niệm khác nhau.
Cuối cùng màn chạy của khối sáu đã đến. Bốn lớp đã vào vị trí, đã đầy đủ người. Nhưng chỉ có lớp 6A1 là do có một người không tham gia được nên đang rơi vào tình cảnh thiếu người, chỉ còn lại năm phút cho 6A1 bổ sung. Trong lúc mọi người đang hoang mang không biết làm gì, thì Kiên liền nghĩ đến Khôi. Mặc dù cậu ấy có thể không giỏi thể thao, nhưng chơi cho cuốn album lớp trở nên đẹp đẽ hơn thôi mà. Nghĩ là làm, cậu liền tìm đến Khôi đang ngồi một mình ở chiếc ghế gỗ dài.
"Khôi! Lớp mình đang thiếu người, cậu vào thế được không?"
"Không được." Khôi quay mặt đi.
Một lần nữa, Kiên cảm thấy buồn cười trước hành động đó của bạn mình. Nhưng cậu cũng nhanh chóng quay lại việc chính.
"Tôi biết cậu không giỏi thể thao, nhưng chơi cho có kỉ niệm xíu cũng được mà. Đúng không?"
"Nhưng… còn cái khác."
"Cái gì?" lúc này Kiên sực nhớ đến tiết học Thể dục đó, Khôi tỏ ra buồn bã vì bị mọi người trêu chọc khi không biết cách kiểm soát bóng.
"Không sao." cậu đặt hai tay lên vai bạn mình, ánh mắt kiên định hiện lên. "Không sao, có nhìn thì cứ kệ đi vì thi đấu mà không ai nhìn mới là bất thường nhỉ? Có nói thì bỏ ngoài tai đi nếu đó không phải cổ vũ. Và có tôi ở đây rồi mà!"
Khôi không nói gì, cậu nhìn vào con mắt xanh bầu trời ấy của người bạn đang đứng trước mình. Rồi nhìn xuống như đang suy nghĩ một điều gì đó. Rồi ngước lên và nói.
"Để thử."
[…]
Mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ và còn rất vui tuy rằng lớp cậu về thứ năm. Tuy rằng khi chạy vẫn có người nhìn cậu, nhưng khi nghĩ đến câu nói của Kiên thì mọi chuyện tiếp tục trở lại bình thường. Cậu cũng thấy có người bàn tán gì đó, cậu nghĩ rằng họ đang nói xấu mình nhưng khi nhớ lại lời nói của Kiên thì cậu bỏ ngoài mắt mà tập trung vào đường chạy. Và Kiên khi chạy đến chỗ cậu, vừa đưa gậy tiếp sức cậu ấy vừa nói: "Cố lên!". Làm cậu có cảm giác như vừa được tiếp thêm sức mạnh, vừa cảm thấy rằng mình vẫn có người ở bên.
Hiện tại cậu đang ngồi trên ghế và nghỉ ngơi, Kiên cũng tới và nói.
"Chạy xong thấy sao?"
"Mệt." Khôi vừa thở vừa nói.
Thấy thế, cậu đưa hai tay ra sao đầu và trêu chọc bạn mình.
"Mệt he! Vậy thi chạy đến hầm xe không?"
"Gì?" Khôi ngước lên.
"Giỡn xíu thôi." Kiên thè cái lưỡi dài như rắn của mình ra.
"Không vui."
"Ô thế à? Vậy tôi chỉ biết chọc cậu tiếp thôi!"