Chereads / Hai người bạn thân / Chapter 12 - Phần 12 - NỤ CƯỜI ĐẦU TIÊN

Chapter 12 - Phần 12 - NỤ CƯỜI ĐẦU TIÊN

Mặt Trời dần khuất bóng sau đường chân trời, những ánh nắng cuối cùng của ngày hôm nay cũng dần nhường chỗ cho những ánh sao và ánh trăng đang thi nhau mà chiếu rọi xuống khu phố Quảng Dương này cùng những ánh đèn dần được bật lên. Khoảng thời gian cả hai hẹn nhau đi xem phim cũng sắp tới, hiện tại là mười tám giờ bốn lăm.

Khôi đã chuẩn bị xong từ trước, giờ thì cậu chỉ đang chỉnh trang lại cho ngay ngắn quần áo trước khi gặp Kiên. Cậu làm như rằng mình đang đi một buổi gặp mặt lớn vậy. Thôi kệ đi, dù gì đây cũng là lần đầu cậu đồng ý đi chơi khi được rủ, nên cậu muốn mọi thứ phải hoàn hảo. Ít nhất thì cậu chỉ lấy cái áo màu xanh mới mua vào dịp Tết vừa rồi chứ không phải là một bộ áo sang trọng nào đó, khoác bên ngoài chiếc áo ấy chính là một cái áo khoác khoá kéo không trùm đầu màu đen và trắng, bên dưới là một chiếc quần dài màu đen.

Cậu tắt hết đèn trong nhà, đây có thể nói là lần đầu cậu tự làm việc này, những lần trước cậu sẽ ra ngoài rồi A.I sẽ tự tắt cho cậu. Cậu mang giày vào cùng với tâm trạng háo hức xen lẫn sự hồi hộp, một tâm trạng háo hức đến mức mà như đang chiếu sáng khắp cả không gian yên ắng và tối đen của căn nhà. Mang giày vào xong, cậu mở cửa bước ra và đã thấy Kiên.

"Chào Khôi!"

"Ờ, chào."

"Nay đổi lại phong cách cũ rồi à? Cái áo khoác xanh kia đâu rồi?"

"Ờ, mà áo khoác xanh?"

"Ý là cái áo khoác lúc ông mặc khi vừa vào học sau Tết ấy!"

"Cái đó giặt rồi." nói rồi, cậu quan sát bạn mình một lúc. Hôm nay cậu ấy mặc một chiếc áo hoodie màu đỏ trông rất nổi bật, cùng một chiếc quần dài đen giống cậu. Rồi cậu nói trong sự bất ngờ. "Tính ra cậu cũng khác thường ngày mà."

"À, bình thường đi chơi là tôi mặc vậy. Thấy sao? Mà… ông có cảm giác là màu đỏ này hơi nổi bật không? Đáng lẽ ra tôi nên chọn một màu sẫm hơn mới phải."

"Cũng được."

"Chỉ vậy thôi à?" rồi cậu quay người lại, hướng từng bước chân về con đường đến rạp chiếu phim trong niềm háo hức. "Mà xuất phát luôn thôi! Phim chắc gần chiếu rồi nè! Tôi muốn mình phải là một trong những người đầu tiên xem bộ phim này mới được!"

Khôi nghe vậy, cũng nhanh chân đuổi theo.

Cả hai đi men theo vỉa hè đông đúc tấp nập người, một phần lòng đường cũng đông người không kém. Nhìn cảnh này, làm Kiên có cảm giác như rằng khu phố hôm nay đã trở thành một phố đi bộ chứ không còn là một khu dân cư nữa. Xe thì dưới lòng đường gần như không có, vì hầu hết chúng đang bay trên đầu của hai người bạn này và mọi người. Chủ yếu chúng các là xe giao hàng, xe dịch vụ và xe cảnh sát.

"Hôm nay đông hơn mọi khi thì phải?" Khôi nói.

"Chắc mọi người cũng đi xem bộ phim này giống hai tụi mình thôi!" Kiên liền nói đùa một câu để đáp lại, nhưng cậu cũng đồng tình. "Mà công nhận hôm nay cảm giác mọi thứ sôi động hơn thiệt!"

"Hình như là vậy. Cảm giác âm thanh nó to hơn thì phải, mấy cái màn hình cũng hiển thị nhiều cái giải trí hơn, đèn cũng sáng hơn." Khôi vừa đi, vừa nói, vừa nhìn xung quanh khu phố với ánh mắt ngỡ ngàng và kinh ngạc như rằng đây là lần đầu cậu thấy chúng. Các sắc xanh, sắc đỏ, sắc vàng từ những màn hình trên các toà nhà đang chiếu nào là từ các tin tức đến các quảng cáo, rồi âm nhạc, hay các hình ảnh hologram nhìn mà cứ ngỡ như các hình ảnh ấy đang từng bước bước ra đời thực. Cậu thử chạm vào một hình ảnh hologram mèo gần mình. "Cảm giác nó thực ghê! Y chang lông mèo thực luôn!"

"Vậy à? Chắc đây là lần đầu ông thấy chúng phải không? Ở trung tâm mà quê mùa vậy?"

"Tôi có thường ra ngoài vào ban đêm đâu."

"Vậy sao? Mà tập trung vào đường đi đê! Hôm nay đông lắm đó! Coi chừng bị lạc giờ."

"Tôi còn phải trẻ con đâu."

.......

Sau một lúc cố gắng chen chúc giữa dòng người đông đúc ở trên đường đến rạp, xếp hạng đợi vào rạp, xếp hàng đợi đến lượt mua thẻ phim và xếp hàng vào phòng chiếu thì mọi công sức của cả hai cũng đã được đền đáp. Cơ mà khi vào phòng chiếu, cái sự háo hức của Kiên đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là một sự khó chịu và tức giận.

"Đông thiệt." Kiên nói, cái sự bực tức đó vẫn hiện rõ trên nét mặt cậu từ lúc mua thẻ phim đến giờ. Rồi cậu nhìn vào thẻ phim, sau đó nhìn quanh phòng và chỉ tay về hai cái ghế cho bạn mình nhìn. "Chỗ mình là đó đó."

"Ờ, thấy rồi."

Cả hai bước đến cái vị trí ấy, cái vị trí mà khiến tâm trạng của Kiên từ háo hức lập tức chuyển thành sự cộc cằn và không hài lòng, à không, đúng hơn là vì cái người đang ngồi cạnh cậu.

"Tức thật! Biết vậy tới sớm hơn rồi!" Kiên trong sự tức tối mà nói, rồi nhìn bạn mình bằng một cặp mắt của hình viên đạn. "Tại ông."

"Hả?"

"Tại ông. Ông không ở lại để xem, sờ nắm mấy cái hologram với nghe mấy cái âm nhạc đó là có vị trí đẹp hơn rồi!"

"Hả?"

"Hả gì mà hả!? Tức thiệt!"

Rồi cậu quay đi như đang không muốn nói ra bất cứ một lời nào nữa với Khôi. Do thời gian từ giờ đến khi chiếu phim còn tầm năm phút nữa. Nên thôi, đành lấy và xem một vài thứ trên thẻ xem phim để vơi đi thời gian rảnh rỗi này vậy.

"Hoá ra cái thẻ phim là như thế này à? Cảm giác nó hơi trơn với nhám nhỉ? Chắc làm đặc biệt để chống làm giả đây mà, có logo nữa này." đây là lần đầu tiên cậu sờ tận tay vào một thẻ phim, do nó nhám nên cảm giác sờ vào rất đã. Cậu quan sát thêm một lúc, từ mặt trước đến mặt sau.

Mặt trước thì in các thông tin cơ bản như thông tin phim, ngày tháng năm xuất thẻ, phòng chiếu, vị trí ghế,… còn mặt sau chỉ là một số phim cùng thể loại. Ngoài ra, còn một khu vực đặc biệt, nó có cả mặt trước và mặt sau, nó nằm tại rìa bên trái mặt trước và tất nhiên khi lật ra sau nó sẽ đổi sang phải, và đó là khu vực hiệu lực của thẻ – giờ khu vực này đang hiện lên là một màu xanh.

"A, khu vực hiệu lực nè! Mình nghe mọi người nói nó sẽ chuyển đỏ khi hết hiệu lực, và khi ấy cái máy nó sẽ không nhận. Mà nhắc tới cái máy đó lòng mình lại sôi sùng sục! Không biết hôm nay ăn phải cái gì mà xui dữ ta!?"

Đang mải mê nhìn ngắm thẻ phim thì đèn bắt đầu mờ dần rồi tắt hẳn, sau đó một màn chiếu liền hiện ra trước mắt cả hai người bạn và mọi người – phim bắt đầu chiếu rồi! Đoạn giới thiệu phim mở màn trước cùng một âm thanh bắt đầu lớn dần, sau đoạn này thì vẫn chưa vào phim mà chỉ là đoạn giới thiệu nhường chỗ cho opening – nhưng opening này hơi lạ, khiến Kiên phải tự hỏi bản thân.

"Sao… opening… lâu vậy? Hơn một phút ba mươi giây rồi mà!" sau một hồi ngồi đếm giây một cách miệt mài, cái sự tức tối đó một lần nữa lại dâng như thủy triều. "Opening… tận 'Hai phút', mình có đếm nhầm không vậy? Hai phút, hai phút, phải hai phút không?" mặc dù so opening hai phút này với cả bộ phim gần hai tiếng của nó, thì như một hạt cát giữa sa mạc. Nhưng khi xem phim, thứ cậu ghét nhất là opening, giờ lại là opening tận hai phút nữa chứ!

Nhưng thôi, bỏ qua sự bực tức đó mà thưởng thức bộ phim một cách trọn vẹn. Đúng như sự kì vọng của cậu từ khi xem trailer, nó phải nói là hơn mong đợi! Từ hình ảnh đến nội dung, có điều là âm thanh cậu không thích cho lắm – điều này cũng đã xuất hiện khi cậu xem trailer. Còn về Khôi thì trông cậu ấy vẫn rất chăm chú vào bộ phim, cảm giác như cậu ấy đang dần bước vào bộ phim vậy. Mới nãy trông cậu ấy cũng rất tập trung vào cái opening hai phút đó. Ngoại trừ việc học tập, thì đây có thể nói là lần đầu tiên cậu thấy bạn mình chăm chú đến vậy.

.......

Hai tiếng sau, khi hết phim, đúng hơn là chỉ còn lại đoạn ending. Mọi người hầu như đã ra về hết, chỉ còn lại vài người là nán lại để xem hết ending, và trong đó có cả Khôi. Kiên thì đang muốn về, vì hết phim rồi mà. Nhưng mỗi khi cậu năn nỉ Khôi thì cậu ấy cứ nói.

"Hết cái này đi."

Đành thôi. Trong lúc đợi thì cậu lấy thẻ phim ra, cái khu vực màu xanh ấy vẫn là một màu xanh. "Chắc chưa hoàn toàn hết phim nên nó chưa chuyển màu." cậu thầm nghĩ, rồi bất giác cảm nhận được một điều gì đó từ hai đôi tai của mình – nhạc ending gần hết. Thế là cậu đứng lên, sẵn sàng đợi bạn mình đứng theo khi ending kết thúc trong vài giây nữa. Và đúng như cậu dự đoán, năm giây sau thì phim cũng chính thức khép lại, đèn dần được bật lên và máy chiều cũng dần tắt đi.

Khôi đứng dậy và vươn vai sau một thời gian ngồi – lại là một lần đầu nữa, lần đầu cậu thấy bạn mình làm động tác này (tất nhiên, ngoại trừ tiết Thể dục). Rồi cả hai cùng ra ngoài. Bây giờ thì khung cảnh không còn đông đúc như trước, các khu vực bán vé cũng dần đóng lại. Khu vực poster phim Sao băng cũng đã ít người đi. Cả hai tính trước khi xem sẽ chụp một phô hình với nó nhưng tại lúc đó khá đông nên nghĩ xem xong rồi chụp chắc cũng không muộn. Nhưng kết cục là đã muộn, nhìn lên đồng hồ thì cũng đã gần chín giờ rưỡi nên cả hai đành lủi thủi ra về.

.......

Trên con đường hai tiếng trước vừa đi. Tại đây hai tiếng trước đông đúc bấy nhiêu thì giờ lại thưa thớt bấy nhiêu, khiến cả hai người bạn cảm giác như mình là hai người cuối cùng của thế giới vậy. Đèn thì vẫn cứ sáng. Các màn hình trên các toà nhà cũng chỉ còn hiển thị một vài nội dung với độ sáng giảm đi đáng kể so với hai tiếng trước,… mọi thứ rất yên tĩnh, từ ánh sáng, hình ảnh đến âm thanh. Tuy vậy thì vẫn còn hai thứ là giữ nguyên hiện trạng ban đầu. Một là những chiếc xe đang lưu thông trên đầu cả hai và một vài người ít ỏi trên đường, hai là Khôi – cậu ấy vẫn rất thích thú với mấy hình ảnh hologram.

Đang nhìn ngắm một hình ảnh hologram mang không khí của một đại dương hướng nhìn về đường chân trời, bỗng Khôi nhớ đến vụ chỗ ngồi đó. Cậu cảm thấy áy náy vì tại mình mà không có vị trí đẹp, khiến Kiên giận.

"À phải rồi, Kiên. Về chuyện chỗ ngồi, tôi… x-xin…"

Nhưng chưa kịp nói hết câu, Kiên liền cắt ngang.

"À Khôi, ông thấy phim thế nào?" giọng nói phát ra gần đó cũng đang nhìn ngắm một hình ảnh hologram hiển thị hình ảnh một cây xanh trên ngọn đồi.

"Phim hả? Thì… nó…" Khôi cố nhớ lại những cảnh cậu ấn tượng nhất, nhưng cố nhớ đến đâu thì cậu cũng không biết mình nên đánh giá thế nào, phần nữa cũng vì cậu chỉ tập trung vào âm nhạc. "Thì… không biết. Tôi chủ yếu nghe nhạc phim à."

"Thiệt luôn?" cậu quay sang nhìn bạn mình với gương mặt như đang không tin vào lời Khôi vừa thốt ra. "Vậy… ông thấy hôm nay thế nào?"

"Vui."

"Vậy thôi à?"

"Ờ."

"Ừm… ông biết hôm nay ngày mấy không?"

Khôi nhìn lên đồng hồ của mình, rồi nói.

"Hai mươi."

"Tháng?"

"Bảy." liền nói xong, Khôi như lập tức nhận ra một điều gì đó. Và cậu cũng đã biết đó là gì khi Kiên đứng dậy, nhìn về phía cậu mà nói cùng một gương mặt tươi cười, hạnh phúc hơn thường ngày.

"Happy birthday!"

Khôi không tin vào tai mình khi nghe được câu đó, là 'Happy birthday!'.

"À, c-cảm ơn." Khôi nói trong sự lúng túng, không biết phải đáp lại thế nào, và lại là cái hành động quay mặt đi ấy. Bởi lẽ, hiếm khi nào mà cậu nghe được câu này, mà trong đó nó hướng về phía cậu.

"Vậy thôi à?"

"Chứ… muốn gì nữa?"

"Có gì đó đặc biệt hơn xíu đi. Như… thử bộc lộ cảm xúc thật."

"Ờ…" do dự một hồi, rồi cậu nhìn về bạn mình, nở một nụ cười mà cậu chưa từng có cùng một đôi mắt long lanh như mặt biển đang được chiếu sáng bởi ánh Mặt Trời, và một giọng nói chứa đựng rất nhiều sự hạnh phúc. "Cảm ơn nhá!"

Kiên lại một lần đầu nữa, lần đầu cậu thấy 'Nụ cười' của Khôi – người lúc nào cũng mang trong mình sự buồn bã và lo lắng, nay đã nở 'Nụ cười đầu tiên'. Nhưng trái ngược với cảm xúc đó, cậu lại đáp lại bằng một sự trêu chọc.

"Nhìn kì ghê!"

Khôi liền tỏ vẻ khó chịu, một cảm xúc tỏ vẻ thái độ đầu tiên với người bạn mà cậu từng nghi ngờ này.

"Ủa kêu người ta tỏ ra cái gì đó đặc biệt hơn rồi nói người ta vậy là sao?"

"Thì… thì… thích vậy đó! Thôi mà tôi về trước à nha! Bái bai!" nói rồi, Kiên liền chạy một mạch hướng thẳng về nhà.

"Nè! Đợi coi!"