Chereads / Hai người bạn thân / Chapter 5 - Phần 5 - LÀM NHÓM

Chapter 5 - Phần 5 - LÀM NHÓM

"Cả lớp! Hôm nay chúng ta sẽ thiết kế phong bì chúc Tết nhé! Hai bạn sẽ tạo thành một cặp."

Vừa nghe thông báo, cả lớp ai ai cũng nháo nhào lên để tìm cho mình một người bạn để bắt cặp. Duy rủ Kiên cùng làm như thường lệ, nhưng Kiên đã từ chối. Vì ánh mắt của cậu đang hướng về Khôi đang loay hoay tìm một thứ gì đó trong cặp.

"Cậu ấy quên đồ hả ta?" Kiên nghĩ khi lòng đang muốn làm chung với Khôi một lần nữa. Nghĩ là làm, cậu liền tiến đến bàn của cậu ấy, ngồi xuống chiếc ghế kế bên.

"Làm chung không?"

Khôi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Kiên đã kêu cậu lấy sách, kéo, giấy và một số dụng cụ cùng vật liệu khác ra từ cặp của mình. Chuẩn bị xong, Kiên hỏi Khôi trong khi vẫn hướng ánh mắt chăm chú của mình nhìn vào sách để tìm những mẫu cậu ưng nhất.

"Chọn phong bì nào? Hình vuông giống bao thư hay hình chữ nhật giống bao lì xì? Và xanh, đỏ, vàng, màu nào?"

Khôi vẫn chưa theo kịp tốc độ của Kiên, có thể sánh Kiên như một con thỏ nhanh nhẹn và Khôi đang cố đuổi theo con thỏ ấy trong hình hài của một con rùa chậm chạp.

"Nào cũng được."

Kiên thoát khỏi cuốn sách, hướng mắt về phía cậu bạn của mình mà nói như thể cậu là một chuyên gia.

"Vậy cậu không biết rồi! Mình phải chọn một cái phù hợp với hoàn cảnh chứ, đúng không? Giống như mình gửi thiệp đám cưới mà mình chọn một cái bao lì xì với câu 'Chúc mừng năm mới' thì có được không? Còn màu sắc đâu thể chọn một màu nổi bật trong ngày buồn, đúng không?"

"Ờ." Khôi vẫn chưa theo kịp tốc độ của Kiên, chỉ biết trả lời ngắn gọn như thế. Cậu nghĩ rằng, ít nhất nếu mình đáp lại thì cũng sẽ cho Kiên biết rằng mình có lắng nghe.

"Vậy chọn nào? Hình dáng, màu sắc gì?"

"Thì… hình chữ nhật, màu…" cậu dừng lại một lúc để nghĩ ra một màu phù hợp, rồi đột nhiên cậu để ý và nhìn rất lâu vào đôi mắt mang một sắc xanh bầu trời của Kiên, và cậu cũng đưa ra quyết định vào lúc này. "Xanh dương, xanh… bầu trời. Được không?"

"Cũng được." cậu cầm giấy và kéo lên. "Bắt đầu thôi!"

[…]

Khôi đang tập trung cắt, bỗng Kiên hỏi cậu khi mình vẫn đang dán mắt rất chăm chú vào việc gấp phong bì.

"Mà nè Khôi. Vào những lúc chia nhóm kiểu này nè, hình như là… cậu thường xin làm một mình, đúng không?"

Khôi khá suy tư và chìm đắm vào câu hỏi đó, vì cậu ấy nói đúng. Những lúc như thế này, cậu sẽ xin giáo viên cho mình được làm riêng, cậu cũng muốn làm chung nhóm như mọi người nhưng lại có hai điều làm cậu sợ: Một là sợ cản trở công việc của mọi người vì cậu không giỏi trong việc hợp tác nhóm, hai là cậu có quen ai đâu nên sẽ khó khăn trong việc giao tiếp. Cậu nhớ rất rõ một lần xin giáo viên làm riêng, và đối với cậu đó là lần đặc biệt nhất.

["Em làm riêng hả? Làm được không em?"

"Dạ được."

"Mà bộ không có nhóm nào cho em vào hay sao?"

"Dạ là…" cậu ngập ngừng khoảng này, không biết nói thế nào cho cô hiểu và điều này cũng khá khó nói.

"Sao em? Cứ nói đi nếu được thì cô cho."

"Dạ là… em không có nhóm."

"Sao kì vậy?" lúc này cô đứng lên và nói với lớp. "Không có nhóm nào cho bạn này vào à? Lớp gì mà không đoàn kết vậy?"

Cả lớp bắt đầu dừng lại việc bàn kế hoạch của nhóm mình, ai nấy đều hướng mắt về Khôi với vẻ như vừa được thoát khỏi một thế giới mà lớp chỉ có ba mươi chín người. Không ai hé nửa lời, không dám đứng lên mà nói ra được một lí do, bởi lẽ nếu nói mình đã quên đi sự hiện diện của Khôi thì chả khác nào 'Tự hủy'. Ai nấy đều chỉ biết ngồi im như một bức tượng để hai người khách Khôi và cô giáo chiêm ngưỡng, và trong lòng của những bức tượng này đều mong rằng sẽ có một bạn đứng lên và nói rằng Khôi sẽ vào nhóm mình. Và điều đó đã xảy ra, một bạn tại tổ bốn đứng lên và nói.

"Vậy để bạn vào nhóm em đi cô."

"Được rồi." cô nói.

Khôi bất ngờ mà không tin vào tai mình, có một người sẵn sàng cho một kẻ không biết gì về khái niệm làm nhóm như mình vào nhóm luôn sao? Bộ không sợ sẽ có một cục tạ trong nhóm sao?]

Hôm ấy là lần đầu tiên cậu tiếp cận với Kiên, buổi làm nhóm hôm ấy cũng may là diễn ra một cách suôn sẻ. Mặc dù cậu tỏ ra khá lúng túng, không biết làm cái này rồi cái kia nhưng Kiên vẫn không tỏ ra khó chịu gì với cậu, thay vào đó thì cậu ấy còn hướng dẫn cậu rất nhiều. Mối quan hệ tình bạn của cả hai cũng bắt đầu được gieo mầm từ đây. Nhưng có điều là cái mầm ấy lâu lâu mới được tưới nước bởi Kiên, và Khôi thì không tham gia vào việc tưới nước này. Nói như vậy là bởi, lúc đó sau khi tiếng trống vang lên là cậu liền về ngay vì cậu nghĩ rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ trong nhóm và sau này sẽ không liên quan gì đến nhau nữa. Cho đến lúc phát bài kiểm tra Ngữ văn hôm đó, mầm cây đã được tắm dưới những giọt nước đầu tiên của Khôi.

Đang mải mê chìm đắm vào những suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Kiên, nên cậu không để ý rằng cây kéo đang cắt mảnh giấy trên tay đang dần tiến sát vào ngón tay của cậu. Chuyện gì đến cũng phải đến, một đường vết cắt nhỏ đã xuất hiện trên ngón út.

"Ây da!"

"Sao thế?" Kiên nhìn qua hỏi.

"Không có gì, chỉ là… vô tình cắt vào tay thôi."

"Đâu, để xem." Kiên xem qua một lúc, rồi liền đứng lên nói với cô giáo. "Cô ơi! Cho hai em xuống phòng y tế."

Sau khi cô đồng ý, Kiên liền dắt Khôi xuống phòng y tế trong khi cậu ấy vẫn chưa theo kịp tốc độ của con thỏ tên Kiên kia.

"Nè, ừm… một vết thương nhỏ thôi mà."

"Nhỏ gì mà nhỏ, ít nhất cũng phải sát khuẩn qua chứ."

[…]

Phòng ý tế, một căn phòng được sơn một màu trắng, không giống những căn phòng khác là một màu vàng nghệ. Có khoảng bốn giường và mỗi giường đều có một cái rèm kế bên. Cả hai tiến đến bàn của thầy giáo vụ trách căn phòng này, thầy xem qua rồi bắt đầu sát trùng và băng vết thương lại. Khi ra khỏi phòng, Kiên liền nói.

"Đó thấy chưa, tôi nói đúng mà phải không?"

"Ừm." Khôi đáp lại, rồi nhìn vào ngón tay vừa được băng bó.

Cả hai về lớp. Kiên đi rất nhanh, còn quay lại kêu người bạn của mình đi nhanh lên kẻo hết giờ rồi không có sản phẩm nộp.

Khôi thì đi một cách chậm rãi, suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Kiên.

"Không biết cậu ấy có xem mình là một người bạn không đây? Hay… tiếp cận mình cũng chỉ là vì giống những người bạn hồi cấp một ấy?" nhưng rồi cậu cũng nghĩ lại, mọi chuyện sẽ không sao. "Cậu muốn có một người bạn bên cạnh mà cứ bao mình bởi những suy nghĩ tiêu cực về tình bạn thì sao được?" cậu nghĩ về câu nói này, đây là câu nói mà một A.I từng nói với cậu.

"Nhanh lên Khôi, không nhanh là không có sản phẩm nộp bây giờ." Kiên quay xuống Khôi và nhắc lại chuyện này một lần nữa.

"Ờ." Khôi gật đầu.