Chương 25: Chia sẻ
Sau khi chuẩn bị và chào tạm biệt Sarah, Dominic và Kami đã nhanh chóng rời khỏi Bang hội Eden. Ngay khi họ rời đi. Dominic nhanh chóng di chuyển về nhà. Nhiệm vụ ưu tiên của anh là nối chuyện với Kaine trước.
"Anh trai, anh có biết là anh toàn gặp phải rắc rối vớ vẩn nào đó không?" Kaine nói với giọng trách mắng. Trong suốt thời gian Dominic bất tỉnh, Kaine đã cố gắng vào thăm nhưng đều bị từ chối.
"Bang hội Eden khốn khiếp. Tại sao họ không cho tôi vào mặc dù họ biết tôi là em trai của anh?" Kaine thầm chửi rủa.
"Thôi nào Kaine, tôi không yếu đến mức đó đâu." Dominic nói, sau đó anh bảo Kaine rằng từ nay đừng lo lắng. Sau đó, Dominic thể hiện một số khả năng của mình trước mặt Kaine.
"Ồ! Đây là cái gì? Thật tuyệt!" Kaine nói với giọng phấn khích sau khi Dominic lôi ra hai thanh kiếm của mình.
"Anh đã thật sự trở thành Thợ săn?"
"Không, tôi không muốn nói thế. Tôi chỉ là kẻ đang trở nên mạnh hơn."
"Ồ, tôi cũng muốn vậy."
"Này, tôi cho bạn xem điều này để bạn biết phải cẩn thận với mối nguy hiểm mang tên Thợ săn. Bạn có thể sẽ chết bất cứ lúc nào mà tôi không có mặt kịp lúc." Dominic nghiêm túc nói.
"Chà, tôi hiểu. Ít nhất, tôi có thể sẽ mạnh mẽ như bạn trong tương lai."
"Chà, điều đó là khó nói. Bạn nghĩ tôi sẽ để bạn mạnh hơn tôi à?" Dominic trêu đùa.
"Tôi chắc chắn sẽ vượt qua bạn." Kaine chấp nhận sự thách thức của Dominic.
Tối hôm đó. Sau khi Kaine ngủ và mặt trăng đã lên đến đỉnh đầu. Dominic rời khỏi căn nhà bằng cửa sổ.
Vì chỉ só sức mạnh và nhanh nhẹn của anh ta tăng lên đáng kể. Việc nhảy từ tầng bốn của một căn hộ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Sau khi mặc cho mình áo choàng của Goblin Sát thủ, Dominic nhanh chóng lướt qua từng ngôi nhà. Mục tiêu của anh là một ngọn núi. Nơi tránh được nhiều tai mắt nhất.
Dưới sự chỉ dẫn của Kami. Dominic đến được chân núi tương đối dễ dàng. Sau khoảng 30 phút leo núi. Dominic đã tìm thấy một địa điểm thích hợp.
[Hãy bắt đầu.] Kami nói, Dominic gật đầu và lấy ra một quả cầu.
Sụt!
Khi quả cầu rơi xuống đất, một luồng mana mạnh mẽ phun ra. Nó có màu đen và mang theo những lời nguyền xấu xa có thể ăn mòn ý chí người khác. Đó cũng là lý do tại sao Dominic chọn một nơi vắng vẻ.
Vù!
Ngay sau đó, cảnh vật xung quanh bắt đầu thay đổi. Dominic được dịch chuyển đến một chiều không gian khác. Nơi đây có màu đen và đỏ giống như những dòng sông đang chảy. Ở tận cùng nơi đó, Dominic thấy Reiurd trong hình dạng linh hồn.
[Đây là thế giới linh hồn. Nơi chúng ta có thể gặp và giao tiếp với những kẻ đã chết.] Kami bắt đầu giải thích.
Dominic sau đó tiến gần đến Reiurd. Cơ thể anh bây giờ trong suốt với vài đặc điểm nhận dạng được nổi bật. Cả cơ thể anh chỉ có màu đen tượng trưng cho sự tuyệt vọng và bị phản bội. Một số ít là màu trắng nằm rải rác khắp nơi xung quanh.
"Chà... Thật khó để bắt đầu một câu chuyện khi trước đây chúng ta là kẻ thù của nhau." Dominic mở lời trước.
Mặc dù đã cố gắng thu hút sự chú ý của đối phương. Reiurd vẫn giữ sự im lặng trong khi co người lại.
'Anh ấy đang bị trầm cảm sau những chuyện đã xảy ra. Và đáng buồn hơn là anh đã chết. Bây giờ anh ta không biết phải làm gì cả.'
Dominic bây giờ cảm thấy thương hại Reiurd hơn là trách mắng anh ta. Sau tất cả, anh ấy cũng chỉ là một con rối của Giáo hội. Lúc cần thị họ tìm tới và nói lời ngon ngọt. Lúc hết giá trị thì họ bỏ rơi anh ta như ném rác bên đường.
Nếu không phải vì đi sai con đường. Tương lai của Reiurd đã có thể trở nên tốt hơn thế.
"Không, nếu giáo hội không tồn tại, mọi người đã có thể tốt hơn." Dominic nói khi sự tức giận bên trong anh bùng lên.
[Đừng tự trách sau những việc mà bạn không thể thay đổi. Chúng ta đã bỏ mặc cho dòng chảy số phận trôi đi. Chúng ta phải tìm cách để thích ứng.] Hệ thống nói với giọng kiên quyết.
"Bạn vẫn muốn giữ im lặng?"
"..."
"Bạn không muốn làm bất kỳ điều gì ngay lúc này sao?" Dominic cắn răng hỏi.
Sự thật là Reiurd đã bị phản bội. Anh ta bị chính những đồng nghiệp mà mình tin tưởng nhất đổ lỗi và lấy cắp thành quả nghiên cứu của anh ta. Nếu là Dominic. Chắc chắn anh ấy sẽ trả thù. Anh ấy sẽ bắt lũ người đó phải trả giá.
"Bạn không mong muốn sự trả thù hay sao?" Dominic nhẹ nhàng hỏi. Sau đó, một phản ứng bất ngờ đã xảy ra khi Reiurd nhấc khuôn mặt đượm buồn và mệt mỏi của mình lên.
"Trả thù? Thật nực cười. Bạn không biết điều gì cả và nói điều đó như thể nó rất dễ dàng."
Dominic tiếp tục im lặng. Để cho Reiurd được giải tỏa.
"Nhà trường, bố mẹ, bạn học, thầy cô. Tất cả những kẻ rác rưởi đó đã từ bỏ tôi khi tôi gặp khó khăn. Hãy cho việc đó là do Giáo hội làm và họ đã lên kế hoạch từ trước. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ đã bỏ rơi tôi ngay cả khi Giáo hội đe dọa." Reiurd nới với sự giận dữ trong lòng.
"Tôi đã cầu xin, đã tìm kiếm sự trợ giúp từ những người đủ mạnh mẽ và lý trí. Kết quả là sao? Họ ngó lơ tôi và coi tôi như những con côn trùng thảm hại. Ngay từ đầu, không cần sự tác động của Giáo hội. Mọi người đã cố gắng bài trừ tôi và không bao giờ coi trọng tôi." Reiurd hét lớn, nước trào ra từ trong đôi mắt đen sạm.
"Tôi cảm thấy bất lực, cảm thấy sợ hãi. Tôi không muốn đứng lên hay chiến đấu nữa. Tôi quá mệt mỏi với sự phản bội mà tôi phải chịu đựng. Ngay cả người đã cứu rỗi tôi và ban tôi sức mạnh cũng chỉ coi tôi là một công cụ để đạt được mục đích."
"Vậy trả thù thì có ích gì? Ngay cả tôi, là một Pháp sư Nguyền rủa mạnh mẽ cũng vô dụng trước bạn, một Thợ săn hạng D thì tôi lấy đâu ra tư cách để đứng lên trả thù?" Sự nghẹn ngào trong cổ họng anh ấy khi lời nói cố gắng thốt ra. "Những kẻ phản bội tôi đều ở trong những tập đoàn hay những bang hội lớn. Họ sử dụng nghiên cứu của tôi để đạt được danh tiếng và các vị trí quan trọng. Họ có cả một thế lực đáng sợ ở phía sau. Còn tôi? hahaha tôi chẳng có gì cả." Reiurd cười một cách bất lực. Nụ cười khiến Dominic không khỏi thở dài.
Quá khứ của Reiurd đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ. Sự tác động sâu sắc đó đã khiến Reiurd trở thành con người như hiện tại. Không ai có thể đổ lỗi cho hoàn cảnh của anh ta vì anh ấy đã tìm kiếm mọi sự trợ giúp nhưng nhận lại chỉ là sự kinh bỉ rẻ mạt.
Nhưng đó không phải là điều mà Dominic đã chú ý tới. Lời lẽ của anh ấy chỉ khiến anh tức giận thêm.
[Dominic, tôi nghĩ chúng ta nên rời đi ngay bây giờ. Hãy để anh ấy thêm chút thời gian.] Kami khuyên nhủ.
"Tôi biết, hãy để tôi kết thúc nó." Dominic gật đầu và tiến lại gần trước mặt Reiurd.
"Sau khi nghe bạn trình bày về quá khứ của bạn. Tôi nhận ra bạn đang hiểu sai hai điều." Giọng nói của Dominic vang vọng.
"Thứ nhất. Hành động của bạn bây giờ chỉ là cái cớ. Bạn trốn tránh hiện thực, trốn tránh nỗi sợ hãi của bạn. Tuyệt vọng vì bị phản bội?Đừng có làm tôi cười. Bạn chỉ đang lấy nó làm lá chắn để có thứ mà đổ lỗi mà thôi."
"Tôi cũng đã từng như bạn, nhưng thay vì phải trải nghiệm cảm giác bị phản bội. Tôi còn phải chịu nhiều nỗi đau còn lớn hơn bạn. Vì vậy, không có lí do gì để bạn không thể vực dậy được cả."
"Thế lực, bang hội lớn mạnh? Hah, họ cũng chỉ là những kẻ thấp kém. Thứ mà bạn sợ không phải là những người phía sau họ. Bạn đang sợ hãi chính bản thân mình. Sợ vì mình không làm được, sợ vì mình không có khả năng để trả thù." Dominic dõng dạc nói. "Chính điều đó đã kìm nén bản thân bạn, không cho bản thân một con đường thoát. Chỉ đắm mình trong bóng tối mà không thể thoát ra được."
"Tôi đã từng mất tất cả. Chỉ có hai anh em tôi còn tồn tại trên cõi đời này. Vì để mưu sinh, tôi đã lang thang khắp các bãi rác chiến trường. Thu gom từng mảnh vụt của lũ quái vật và đem bán chúng để đổi lấy những đồng tiền ít ỏi."
"Có những ngày, tôi thậm chí phải đi ăn xin ngoài đường. Và mỗi lần như vậy, mọi người đều ngó lơ tôi mặc cho việc tôi gào thét đến nôn ra máu. Tôi còn bị đánh đập vì tranh giành địa bàn của người ăn xin. Mỗi lần đi kiếm đồ ăn, tôi đã phải đổ máu và nước mắt để đổi lấy một nửa ổ bánh mì đã bị ỉu."
"Nhưng điều đó thì có làm sao? Tôi có người em trai của mình. Tôi không thể bỏ mặc nó ngay cả khi tôi đã nghĩ đến cái chết cả trăm triệu lần. Nếu tôi chết thì ai sẽ lo cho nó? Nếu tôi chết thì em tôi sẽ sống làm sao? liệu tôi có đủ tư cách để nhìn bố mẹ tôi ngay cả khi tôi chết? Vì thế, tôi vẫn tiếp tục sống. Làm nhiều công việc khác nhau, chăm chỉ để kiếm tiền. Vào lúc đó, tôi đã nghĩ cuộc sống của họ sẽ ổn định sớm thôi... Thì biến cố bất ngờ ập tới."
"Vào thời điểm đó, tôi đã bất lực, chứng kiến em trai mình bị hại mà không thể làm gì. Tôi đã khóc và tìm kiếm sự giúp đỡ. Tất cả nhận lại là họ không làm gì cả. Lúc đấy, tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình. Và rồi, cảm xúc của tôi dần nguội lạnh. Niềm tin của tôi đã bị đè bẹp bởi những kẻ thú vật đó."
Dominic hồi tưởng lại những kỷ niệm cũ. Thứ được chôn sâu ký ức mà anh không muốn nhớ lại. Thứ một phần làm nên Dominic của hiện tại. Và trở nên cứng rắn hơn bao giờ hết.
"Tôi không kể câu chuyện này ra để thấy bạn cảm thông hay bất cứ thứ gì khác. Tôi chỉ muốn tạo cho bạn một động lực để bạn có thể thành thật trong những suy nghĩ của mình. Không còn sợ hãi và thiếu tự tin chính bản thân mình." Dominic vuốt tóc lên, khuôn mặt anh tạo thành nụ cười dễ mến.
"Một động lực." Reiurd lẩm bẩm theo những lời nói.
"Phải, một động lực đủ lớn để bạn cảm thấy dù cho có chết đi cũng không bỏ cuộc. Một động lực để vượt qua mọi sự khinh bỉ của người khác."
"Nhưng phải làm thế nào?" Niềm tin trong Reiurd dần bị lung lay, anh bối rối hỏi.
"Nếu bạn muốn biết, thì để tôi nói cho bạn về cái thứ hai."
Ngay sau đó. Dominic đứng lùi về phía sau và giải tỏa những hào quang của mình.
Bùm!
Một sức mạnh phun ra từ Dominic khi anh thể hiện thứ hạng của mình.
"T-Thợ săn hạng C!" Reiurd kinh ngạc hét lớn, Dominic mà anh biết ngày trước vẫn chỉ là một thợ săn hạng D. Bây giờ anh ấy tỏa ra hào quang còn mạnh hơn cả những người cùng đẳng cấp.
"Không chỉ vậy thôi đâu." Dominic mỉm cười khi kích hoạt Lực lượng Thống Trị và Phá vỡ Giới hạn cùng một lúc. Hào quang màu xanh và tím bùng nổ khắp thế giới linh hồn.
"Cái gì!? Đây là sức mạnh của một hạng B chân chính. Nhưng tiềm lực của nó... Đây giống như là một Thợ săn hạng A!" Reiurd không nói nên lời, thứ sức mạnh tỏa ra từ Dominic khiến anh cảm thấy ngạc nhiên và kinh sợ.
"Bạn là cái thể loại quái vật gì vậy!? Tôi từng biết có người có thể nhảy lên một cấp bậc trong thời gian ngắn. Nhưng bạn, sức mạnh của bạn còn vượt hơn cả thế!"
Trước sự tò mò của Reiurd. Dominic chỉ cười ngượng ngùng và đưa ra một lời giải thích.
"Cứ cho rằng tôi liên tục tăng cấp theo thời gian. Bạn nghĩ tôi sẽ mạnh đến mức nào?"
'Tăng cấp theo thời gian? Anh ấy đang nói cái gì vậy?' Reiurd không giám tưởng tượng thêm. Nếu những gì Dominic nói là sự thật, tiềm năng phát triển của anh ấy gần như là vô hạn!
'Không, hãy xem xét lại thật kỹ lưỡng!' Reiurd suy nghĩ.
Nếu thật sự có một cá nhân có thể lên cấp liên tục. Họ sẽ nhanh chóng đặt chân đến hạng S và thậm chí còn có khả năng vượt qua cả cấp bậc Sentinel, đó phải là một con người vĩ đại đặt chân đến ngưỡng cửa của một vị thần.
Reiurd nhìn vào đôi mắt Dominic. Đôi mắt đỏ rực như con thú săn mồi nhưng lại bình thản như những cánh cây phượng. Sự đột phá này, làm Reiurd rung động.
Sự tích của người đàn ông này. Nếu tất cả những gì mà Dominic đã nói và chứng minnh là sự thật... Điều này chỉ khiến anh nghĩ tới một người duy nhất. Một người được cả thế giới này công nhận.
Reiurd liếc nhìn người đàn ông. Đôt nhiên, một hình ảnh hư ảo hiện ra sau bóng dáng của Dominic. Một bóng người vĩ đại đã tự đứng trên đôi chân của mình và chinh phục thế giới này.
'Ahh!... Tôi cuối cùng thấy nó!' Reiurd thốt lên, đôi tay anh run rẩy vì phấn khích.
Sự tồn tại mà được cả thế giới ngưỡng mộ. Thứ mà khiến Reiurd thần tượng và tôn thờ. Một cá nhân mạnh mẽ mà ai cũng biết là ai.
Đó chính là Sung Jinwoo, Thợ săn huyền thoại mạnh nhất thế giới. Reiurd đã thấy được anh ấy bên trong Dominic Ashbay - Người sẽ kế thừa ý chí của anh ấy trong tương lai không xa.