Kaiin khẽ cười đầy thú vị nhưng dường như chả ai nhận thấy được nụ cười của cậu ta. Denpan sau khi nghe về những lời nói của Erana mà cũng cứng đờ người lại.
- Tôi có thể nói lên quan điểm của mình không? Thưa công chúa.
- Tất nhiên, đây là một cuộc bàn luận của người sai và người bị hại, cho nên tôi sẽ thành tâm lắng nghe về bất cứ lời nói nào từ ngài.
Erana xưng "Tôi" và gọi Denpan là "Ngài" thì điều đó cũng chứng minh là Erana thật sự muốn đền bù lại lỗi lầm của Hoàng Gia một cách chính đáng nhất, Denpan cũng không để ý đến tiểu tiết lối xưng nữa mà lên tiếng.
- Thật sự thì trong suốt khoảng thời gian qua bọn tôi đã phải chứng kiến bao nhiêu sinh mệnh người thân của mình đã ngã xuống do bọn ma thú và bao nhiêu sinh mệnh đã hy sinh khi lũ cướp liên tục quấy phá. Không chỉ chiến đấu với quái vật bọn tôi còn phải vật lộn từng ngày với con người chỉ duy nhất muốn dành lại một chút sự sống cho thế hệ sau này.
Nói đến đây Denpan nhìn chăm chú vào bức ảnh chụp gia đình được đặt ở tủ kệ đằng trước. Thời này vẫn chưa thể sản sinh ra máy ảnh công nghệ có thể thu màu cho nên tắm ảnh ấy chỉ có thể kết hợp cùng ma pháp để lưu lại hình ảnh cùng hai màu trắng đen. Ông nhìn sang người vợ của mình Lare rồi quay sang tiếp tục nói.
- Từ lúc di cứ đến đây thì bọn tôi chẳng hề hay dám nghĩ đến việc sẽ rời khỏi khu rừng cho dù khu rừng này luôn tràn ngập một cảm giác chết chóc thường xuyên. Nếu rằng, bọn tôi bị phát hiện bởi những binh lính Vương Quốc thì không chắc con cháu của chúng tôi có được toàn vẹn mà sống tiếp hay không nữa. Ma thú có thể giết tôi nhưng những người khác có thể bảo vệ Ben, Mia và Lare nhưng nếu binh lính phát hiện thì chắc chắn bọn họ sẽ bị tử hình hết không chừa lại một ai.
Lời nói có chứa sự đau khổ dần vật trong đấy.
- Nếu đúng như những lời của Ngài nói thì chắc đây là sự việc mà Nội Bộ Hoàng Gia đã bị qua mặt nhưng suy cho cùng bọn tôi hiện giờ cũng chả là gì mà lại có thể nhận được sự đền bù của ngài cả, Thưa công chúa.
Denpan đau khổ khi nghĩ đến viễn cảnh nơi này bị phát hiện và gia đình của ông bị tử hình bởi Vương Quốc, Erana vẫn đang chăm chú nghe về câu chuyện của Denpan.
- Điều tôi mong muốn duy nhất lúc này là một sự bình yên để chúng tôi có thể an tâm sống một cuộc sống hòa bình, chúng tôi không cần giàu sang hay phú quý mà chỉ mong mỏi một cuộc sống tự do tự tại.
- Chúng tôi biết hành động này của chúng tôi có phần bảo thủ nhưng chúng tôi cũng đã không chấp nhận nổi sự đàn áp của bọn quan lại và sự ngó lơ của Hoàng Gia được nữa.
- Ban đầu tôi đã có kế hoạch là sẽ tạo ra một ngôi làng nhỏ hòa bình sinh sống cùng những con người có cùng hoàn cảnh, nhưng như lúc nãy tôi đã nói, chúng tôi không biết phân biệt người nào là người tốt và người xấu cho nên chúng tôi đã vô tình dẫn hổ vào nhà mà không hề có bất kì động thái cảnh giác nào.
Lúc này Denpan nhìn sang Kaiin.
- Từ lúc cậu Kaiin này xuất hiện và cùng sức mạnh vượt trội của mình, cậu ta đã giúp chúng tôi rất nhiều, một trong số đó là kiềm hãm lũ ma thú quanh làng để bọn tôi có thể yên tâm hơn trong việc chăn nuôi và trồng trọt.
Sau một hồi nghe về những lời tâm tư từ tận đấy lòng của Denpan thì Erana cũng có chút cảm giác đau lòng, khuôn mặt cô vẫn lạnh băng để cho ra dáng một Đệ Nhất Công Chúa nhưng trên mí mắt thì cũng đã bắt đầu ứa lệ rồi. Bên kia, Lare không biết đã rửa đống chén đĩa lập lại bao nhiêu lần rồi nhưng có thể thấy dì ấy đang rất đau lòng khi một lần nữa cảm nhận lại những sự mất mác ấy qua lời kể của Denpan.
Kaiin vẫn vô tâm như vậy, không cảm xúc, không quan tâm và dường như cậu đang đợi một câu trả lời đến từ Erana.
- Tôi thật sự rất đau lòng và đồng cảm với những gì những người dân nơi đây đã trải qua và điều tôi làm lúc này cũng chỉ là mỗi một lời xin lỗi từ con nhóc vô dụng này thôi.
Erana một lần nữa cúi đầu nhận lỗi, lần này thì nặng hơn khi cô tự nhận mình là một người vô dụng, tất nhiên Denpan đã ngăn cản lại hành động dứt khoát này của Erana.
- Xin ngài đừng làm vậy, dẫu sao thì mọi chuyện cũng đã qua lâu rồi, và hiện tại đây chúng tôi cuối cùng cũng đã được sống một cuộc sống mà chúng tôi mong muốn rồi.
Khuôn mặt Denpan rạng rỡ khi nói ra câu đó, Kaiin thoáng chóc cảm thấy mũi mình nở hơi to vì theo như những gì ông ấy nói thì mọi việc đều là nhờ một tay cậu giúp đỡ cả.
Erana người đang thất vọng về bản thân, nhưng biểu cảm cô vẫn lạnh lùng cùng lúc đó cô cất tiếng.
- Chắc chắn ngài sẽ không tha thứ cho tôi nếu tôi nói ra điều này -nhưng làm ơn xin ngài hãy nhận sự bồi thường của tôi, hãy xem như đấy là những thứ nên thuộc về người dân nơi đây như là những thiệt hại mà lũ Quý tộc của chúng tôi đã gây ra.
" Lũ quý tộc của chúng tôi" Erana lại thốt ra thêm một câu nói nhằm sỉ nhục chính mình cùng Nội Bộ Hoàng Gia, không biết nếu Đức Vua của Vương Quốc Panasai có mặt ở đây thì ông ta sẽ có phản ứng như thế nào về những lời nói nhằm hạ thấp danh dự được thốt ra từ miệng của con gái ông ta nữa.
Denpan có vẻ khó xử khi cô ấy lại kiên quyết muốn bồi thường như vậy. Dẫu sao thì việc này cũng tốt, nếu có thể được chu cấp thêm một phần lương thực để dân làng tiêu thụ trong một khoảng thời gian thì cũng có thể tựa vào đó. Tuy nhiên, nếu như chấp nhận sự bồi thường này thì chắc hẳn nội bộ hoàng gia sẽ đánh hơi được những gì mà Erana đang làm, và cuối cùng, họ sẽ điều tra và phát hiện ra nơi này.
Sau một khoảng im lặng như thể suy tính về những việc sau này. Denpan lên tiếng cùng sự dứt khoát.
- Xin phép cho tôi được đại diện dân làng mà đưa ra quan điểm của mình.
- Tất nhiên rồi.
- Tôi xin phép được từ chối khoảng bồi thường của ngài và từ Vương Quốc.
Erana thoáng chóc kinh ngạc về quyết định bất ngờ này của Denpan, hơn ai hết, ông ta là trưởng làng thì phải biết nghĩ cho dân làng của mình. Nơi đây tuy đầy đủ nhưng vẫn còn rất nhất điểm khiếm khuyết và chỉ cần một phần nhỏ từ sự bồi thường của Erana thôi thì đã đủ khiến cho toàn bộ người dân nơi đây không làm mà vẫn có ăn trong suốt mùa đông rồi. Ông ta đã từ chối.
Chính xác hơn là cự tuyệt. Theo như thái độ từ Lare hay Denpan thì cho dù cô có ngõ lời đền bù với bất kì một người dân nào khác trong ngôi làng thì cô cũng chỉ có thể nhận về cho mình một sự từ chối hoặc là một sự im lặng mà thôi.
- Tại sao?
Erana như không giữ được bình tỉnh mà lên tiếng, giọng cô ấy trong trẻo lạ thường, cứ như là một nhà đám phán rất giàu kinh nghiệm vậy
- Rõ ràng là tân trang của ngôi làng này vẫn chưa có thể gọi là hoàn hảo và rất có thể sẽ có tình trạng thiếu hụt lương thực khi mùa đông đến nhưng tại sao ngài lại từ chối nó chứ, Ngài Denpan?
Denpan vẫn điềm tỉnh ngồi yên một chỗ.
- Như lúc nãy tôi đã nói, chúng tôi không cần sự phú quý mà chỉ cần đầy đủ và có thể vui vẻ sống bên nhau là được rồi, đó là điều quý giá nhất đối với chúng tôi.
Erana như chết lặng trước câu trả lời của Denpan, không ngờ rằng, trên đời này lại tồn tại một nơi không xem trọng tiền tài hoặc địa vị mà chỉ mong mỏi có một sự yên bình vui vẻ để sống cùng người thân của họ. Điều hành những luật lệ của Vương Quốc đã lâu cho nên Erana biết rõ hơn ai hết, thế giới này rất gian dối và thật sự tàn nhẫn, liệu rằng những con người yếu đuối yêu hòa bình này có thể tồn tại trước những sự tàn nhẫn hay không? Khoan đã!
Nghĩ đến đây Erana bắt trợt như vừa nhận ra một điều gì đó cô có thể đã bỏ qua trước đó. Erana nhìn chằm chằm về phía Kaiin với ánh mắt đầy toan tính. Chính lúc nãy Denpan đã khằng định rằng chính Kaiin đã tiêu diệt và kiểm soát lũ ma thú xung quanh ngôi làng nhờ vậy mà bọn họ mới có thể yên tâm mà sinh sống, nhưng bằng một cách nào vậy? Sức mạnh có thể kiểm soát lũ ma thú hoang dã không phân biệt địch bạn? Không những vậy, nơi này là trung tâm của khu rừng tràn ngập ma thú cho nên tất nhiên sẽ xuất hiện những ma thú cấp cao, có lẽ bọn họ vẫn sống an toàn đến thời điểm hiện tại thì đã chứng minh rằng nếu có xuất hiện ma thú cấp cao thì cũng sẽ bị tiêu diệt ư? Gần hơn là vụ việc lúc sáng, chính Kaiin đã giải quyết bọn cướp mà không nhận lấy phải một vết xước nào, rõ ràng là sức mạnh của bọn cướp đã có thể đùa giỡn những binh lính cận vệ đã được huấn luyện kĩ càng của cô, nhưng khi gặp phải cậu trai kia thì lũ cướp cứ như là những miếng giấy mỏng đứng trước cơn bảo vậy.
Đấu tranh tư tưởng, Erana bất đầu nghi ngờ về thân phận của Kaiin, cậu trai đang ngồi hửng hờ trước mặt cô, có lẻ cậu ta không hề quan tâm đến cuộc bàn luận này nhưng tâm thái mà cậu ta mang lại nó thật sự rất áp đảo, và chỉ những lời nói tựa như bông đùa của cậu ta cũng đã chất chứa rất nhiều ẩn ý và một vài sự đàn áp khủng khiếp được tạo ra từ nó khiến Erana không thể trụ lại được.
Nếu tính chất của cuộc bàn luận này nằm ở tầm quốc gia thì chắc chắn, Erana sẽ bị đè bẹp bởi sự hiện diện kia của Kaiin.