Erana nhanh chóng lên tiếng cùng thái độ hờ hững.
- Tôi có thể hỏi một điều được không?
Kaiin không trả lời, đồng nghĩa với việc đồng ý.
- Tên gọi của nơi này là Làng Thân Thiện nhưng tại sao cậu lại có thể nói ra những hành động độc ác mà dân làng sẽ làm như vậy chứ?
Kaiin im lặng thoáng chóc, cậu tiếp tục nói.
- Họ chỉ thân thiện với những ai họ cho là thân thiện thôi, suy cho cùng tên Làng Thân Thiện cũng chỉ là tôi tự đặt cho họ mà thôi.
Erana như đã biết trước câu trả lời của Kaiin mà cô tiếp tục gặng hỏi.
- Thế tại sao một cuộc di cư với quy mô lớn như vậy nhưng bên trong nội bộ Hoàng Gia lại không hề hay biết gì về tin tức này?
Ý của Erana là tại sao lại có một số lượng lớn người di cư đi như vậy mà binh lính canh gác cùng những bộ phận trong cung điện lại không hề hay biết về việc này. Biểu ngữ cùng lời nói của Erana đang hiển thị rõ rằng, cô đang nghi ngờ lời nói của Kaiin và cho rằng cậu đang bịa đặt quá lên mọi chuyện. Tất nhiên, Kaiin cũng chả hề có hứng thú mà lại đi cãi tay đôi với một cô gái cho nên cậu cũng chỉ cười mỉm như là mọi chuyện thật sự rất thú vị đối với cậu vậy.
- Tại sao cô lại hởi tôi điều đó? Chẳng phải tôi cũng chỉ là một trong những người cố gắng tìm hiểu thông tin thôi ư? Còn về vụ việc này thực hư ra sao thì cô nên hỏi bọn quý tộc nằm vùng mới đúng chứ nhỉ?
Erana im lặng không hề trả lời Kaiin, cô đang phân vân không biết phải nghe theo bên nào. Theo như thái độ thì người dân nơi đây thì đúng là họ rất có thành kiến với quý tộc hoặc những người có thân phận hoàng gia. Điều này cũng cho thấy lời nói của Kaiin có khả năng chính xác cao.
Tất nhiên sẽ không có ai đi ăn cướp mà tự nhận mình là ăn cướp cho nên Erana cùng bộ phận hoàng gia chắc chắn sẽ không nhận được bất cứ thông tin chính xác nào rồi. Lỗi ở đây thuộc hoàn toàn về nội bộ hoàng gia khi mà chỉ chú tâm vào đống giấy tờ mà chả bao giờ chịu nhìn vào thực tiễn và cử đội quân do thám tình hình của các làng mạc, nơi mà có những nhà quý tộc làm địa chủ.
Cô như thể rất xấu hổ về những gì người của mình đã làm, Erana tiếp tục hứng chịu những ánh nhìn khinh bỉ cùng những lời bàn tán xung quanh.
- Mà chúng ta đang đi đâu vậy?
Erana ngước mặt lên hỏi trong khi vẫn rụt rè lo sợ.
- Ồ cô cứ tưởng tượng mình đang hồi cung cùng những tiếng reo hò hét của những thường dân nơi đây đi, dẫu sao thì cô cũng là công chúa của một cường quốc mà nhỉ?
- Tôi là công chúa thì có gì sai à? Nhưng tình hình này làm gì có cái gọi là hò hét cơ chứ...
- Haha tôi chỉ nói đùa mà thôi, chúng ta sẽ đến nhà của trưởng làng.
- Đến đó.. để làm gì?
- Bộ cô không cảm thấy đói bụng hay khát nước gì hết à?
Lúc này Erana như muốn ngu người đến nơi, đói bụng hay khát nước thì có liên quan gì đến việc đến nhà trưởng làng, chẳng lẽ nơi đó là một quán ăn hay là một quán nhậu? Không không, nhà của trưởng làng chắc chắn sẽ không thể biến chất thành một nơi ăn chơi như vậy, dẫu sao thì nơi đây chỉ toàn là những nông dân sáng làm tối ngủ thì họ lấy đâu ra điều kiện để thưởng thức rựu ngon đây. Cô đã nghĩ đến điều này nhưng trong chốc lác cô đã nghĩ rằng mình đã hơi xem thường bọn họ quá rồi, tuy chỉ là một nhóm người di cư trái phép nhưng suy cho cùng họ cũng là những người kiếm sống bằng lao động cho nên việc tạo ra rựu hay bất cứ thứ gì thì họ cũng đều có thể làm được, miễn là có điều kiện.
- Đến rồi.
- Hả? Là nơi này sao?
- Ừ, có lẽ cô đang ngạc nhiên vì nó khác xa với trí tưởng tượng của cô à?
- ....Không hẳn vậy.
Trước mặt hai người là một căn nhà có chút đơn xơ và nhìn nó chả khác gì những ngôi nhà xung quanh cả. Nếu là có danh là nhà của trưởng làng thì ít nhất cũng phải nghiêm trang hoặc to lớn hơn một tí nhầm có thể tiếp khách từ bên ngoài đến chứ.Quá xa với trí tưởng tượng, Erana khá hụt hẩng nhưng suy cho cùng cô là cái thá gì mà có quyền hụt hẩng, nếu là ở bên ngoài thì cô là công chúa nhưng khi vào lãnh địa của những người căm ghét hoàng gia thì cô chả khác gì một con mồi cả. Nhưng khi cô nhớ lại những gì Kaiin vừa nói lúc nãy thì chắc hẳn ngôi làng này không hề đón tiếp những người từ bên ngoài, cho nên việc ngôi nhà của trường làng đơn xơ như vậy cũng dễ hiểu.
Như lúc nãy Kaiin đã nói, nếu Erana không có cậu đi cùng thì chắc cô nàng đã bị những người dân nơi đây thẳng tay đánh đập rồi. Thậm chí khi nhìn quen đường suốt đường đi thì cô cũng trông thoáng gặp những đứa trẻ nơi đây, điều đáng ngạc nhiên và kinh hãi là những đứa trẻ tưởng rằng là hồn nhiên này lại đang trưng ra nhiều biểu cảm khác nhau khi nhìn vào Erana, có lẻ những đứa trẻ ấy đã được dạy rằng "bất kì ai ăn mặc sang trọng đều là những bọn đáng ghét" Nhỉ?
Người ra mở cửa chào đón hai người là một đứa nhóc.
- Aa Kaiin lâu rồi không gặp anh.
- Cũng lâu rồi nhỉ Ben.
Tiếp sau đó là một cặp vợ chồng.
- Ôi trời, vị cứu tinh của ngôi làng.
Người đàn ông khoảng chừng 40 lên tiếng. Tiếp đó người vợ cũng nở ra một nụ cười tươi để đón chào hai người.
- Chào chú Denpan cùng dì Lare, hôm nay cháu xin được phép làm phiền hai người.
Kaiin nở nụ cười tươi rói không kém người phụ nữ mà cúi đầu nói năng lễ phép, cho dù ai ai trong ngôi làng đều rất kính trọng cậu nhưng Kaiin không hề tự kiêu mà lên mặt ra lệnh. Đây là lần thứ hai cậu đến đây nhưng không ngờ là mọi người lại có thể nhớ tên cậu rõ đến như vậy, điều này cũng làm Kaiin có chút cảm thấy vui.
Sau vài lời chào hỏi đơn giản thì Denpan cùng mời Kaiin và Erana vào nhà, khác với những dân làng kia thì Denpan cùng gia đình không hề kì thị Erana là người của hoàng gia. Ban đầu ông cũng đã đảo mắt và trông thấy, ông hơi bất ngờ nhưng vì có vẻ cô nàng này là người đi cùng Kaiin cho nên ông ta cũng không hề biểu hiện gì nhiều.
Không biết cố ý hay cố tình mà Kaiin lại đến gõ cửa nhà vào đúng lúc cả gia đình đang chuẩn bị dùng bữa trưa. Kaiin cũng chả liêm sĩ gì mà cũng ngồi vào bàn tự nhiên như ruồi mà ăn từng mảng cơm lớn. Dì Lare cũng đã nhanh chóng chuẩn bị thêm phần ăn của hai người.
- Ôi trời, hoài niệm thật đấy, lần đầu cậu đến đây thì cậu cũng đang trong tình trạng như vậy.
Người vợ Lare lên tiếng cùng nụ cười khúc khít. Không như Kaiin, Erana chỉ bất đắt dĩ mới ngồi vào chung bàn, Lare cũng không phân biệt mà chuẩn bị một phần cơm trưa y chang với Kaiin. Tất nhiên nó sẽ không cao cấp như những bữa ăn của cô nhưng mà nhìn sơ qua thì nó cũng khá bất mắt và giàu chất sơ.
Nơi đây người ta chủ yếu là trồng lúa cùng những quả trái, còn thịt thì chỉ có thể lâu lâu mới dùng một lần vì quá trình chăn nuôi rất cơ cực. Thật sự, trong quá trình thả nuôi thì sợ rằng lũ ma thú đã chờ chực xung quanh mà lao ra tấn công, tất nhiên khi tình trạng như vậy xảy ra thì người chăn nuôi chỉ có thể bỏ chạy giữ mạng mà bỏ lại một đàn gia súc ở đó đang gào thét và chạy táng loạn.
Erana bắt đầu động đũa mà gắp lên một miếng rau xào, món này cô chưa hề nhìn thấy trước đây và bề ngoài của nó khá bóng loáng, chắc rằng là đã biến chế qua quá nhiều dầu mỡ. Erana cho vào miệng và nuốt nhanh chóng nó, mùi vị không rõ ràng nhưng chung quy lại vẫn khá ngon. Khi cô nhìn qua thì thấy phần ăn của Kaiin đã sạch bông chén đũa rồi, có thể thấy thanh niên đã đói bụng đến nhường nào trong suốt quá trình. Cậu ta đang ngồi ngửa lưng ra sau ghế mà thở hốc hếch, dường như vì cậu ta ăn quá nhanh cho nên quá trình tiêu hóa cũng có chút khó khăn.
- Mùi vị của món ăn có hợp khẩu vị của cô không ạ?
Denpan lên tiếng cùng nụ cười rạng rỡ, Erana chắc chắn sẽ không chê và cô nàng cũng nhanh chóng gật gù và tiếp tục dùng bữa.
Thấy vậy Denpan cùng gia đình tiếp tục phần ăn của mình. Tuy nơi này nhu yếu phẩm khá khan hiếm nhưng bọn họ vẫn giữ cho mình một sự lạc quan trên khuôn mặt, đây cũng là lần đầu tiên kể khi cô bước vào ngôi làng này và nhận được một nụ cười trìu mến như vậy.
Dùng bữa xong thì Lare đảm nhận phần dọn dẹp, Erana cũng cảm thấy khá ngượng ngùng cho nên cũng đứng dậy phụ dọn cùng Lare, hai người phụ nữ nhanh chóng kết bạn và nói cười vui vẻ trong khi đang rửa những chén đũa vừa dùng, nhóc Ben thì đã ra ngoài khi vừa ăn xong phần của mình và bàn ăn hiện giờ chỉ còn lại Denpan và Kaiin.
- Cô ấy là ai vậy? Kaiin?
- Tôi không chắc lắm, nhưng có thể cô ấy là công chúa của Vương Quốc Panasai.
- ...công chúa...ư?