Chereads / Bữa tối dưới ánh nến của kẻ sát nhân Lewellyn (BL) / Chapter 6 - Chương 5. Cậu đang đợi tôi à?

Chapter 6 - Chương 5. Cậu đang đợi tôi à?

Khoảng một giờ sau. 

Sở cảnh sát phía Đông thành phố Bunch ồn ào đến mức không ai nhận ra có người mới đến. Một người đàn ông đang gây náo loạn cùng tiếng kính vỡ, đồ đạc bị xô đẩy và tiếng la hét ầm ĩ.

Shavonne không thể rời mắt khỏi anh ta. Một vết rạch lớn kéo dài từ gò má xuống cằm, che đi một nửa khuôn mặt. Vết thương trông còn gớm ghiếc hơn vì vẫn chưa lành hẳn mặc dù đã vài ngày trôi qua.

Không chỉ khuôn mặt mà cả cơ thể anh ta cũng vậy. Những nơi lộ ra khỏi quần áo thì đầy rẫy những vết bầm tím. Cái cổ màu đen và khi Shavonne nhìn kỹ thì đó chính xác là máu đã khô lại và chuyển sang đen thẫm.

Phần lớn cảnh sát đang cố gắng làm người đàn ông bình tĩnh lại, nhưng một số người khác thì ngoại lệ. Vài sĩ quan không làm gì cả và vài người khác thì cố gắng rời khỏi đồn như thể họ không muốn vướng vào mớ rắc rối này. Shavonne túm lấy một trong số họ và hỏi.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Lúc nào chẳng có chuyện xảy ra." 

Viên cảnh sát nói, cố gắng thoát khỏi anh. Bằng cách nào đó Shavonne bỗng cảm thấy bất an. 

"Vậy chính xác thì chuyện gì đang xảy ra?" 

Viên cảnh sát nhún vai. Câu chuyện được hắn kể lại như sau.

Có một đám cháy không rõ nguyên nhân đã nuốt chửng ba nhà kho trên phố Rule phía đông thành phố Bunch và mọi chuyện bắt đầu khi một người đàn ông đã chứng kiến và tố cáo người hàng xóm của mình, hét lên rằng hắn ta đã làm điều đó. 

Mãi cho đến đêm qua, ba ngày sau khi biên bản tố cáo được nộp, cảnh sát mới đến khu phố để điều tra.

"Anh đã gây ra vụ hỏa hoạn trên phố Rule à?"

 Người hàng xóm trả lời khi được hỏi một cách hờ hững.

"Không phải." 

Viên cảnh sát gật đầu, "Tôi hiểu rồi."

Người hàng xóm hỏi. "Ai đã tố cáo tôi vậy?"

Viên cảnh sát nhún vai, "Người đàn ông trên lầu."

Ngay sau khi cảnh sát rời đi, người hàng xóm đã lên lầu với một con dao. Sau đó anh ta đá hắn, tát và đánh đập hắn... Thậm chí anh ta còn rạch mặt hắn bằng con dao. 

Shavonne ngạc nhiên. "Không, sao có thể..." Shavonne không nói được lời nào. Anh không thể hiểu nổi làm thế nào mà cảnh sát lại có thể nói như vậy với hắn ta và không hề bảo vệ người tố cáo. Tuy nhiên, viên cảnh sát chỉ thờ ơ trả lời với vẻ mặt rằng anh ta biết Shavonne muốn nói gì.

"Chà, tôi đâu thể làm gì được. Đó đâu phải trách nhiệm của tôi."

Kết luận lại, Shavonne đã thất bại trong việc tố cáo Lewellyn. Bởi vì anh biết rằng người tố cáo sẽ không được bảo vệ, cho dù là từ cảnh sát hay người dân. Anh ấy không thể làm gì khác. Giống như hầu hết mọi người trên cõi đời này, Shavonne có bản năng sinh tồn đi trước tinh thần tuân thủ pháp luật. Mình nên làm gì đây? Anh nghĩ ngợi nhưng không thể đưa ra kết luận.

Tuyết rơi lặng lẽ suốt đêm. Shavonne bắt đầu gặp ác mộng, nhưng anh không thể nhớ được chúng. 

Phải rời khỏi đây. 

Đó là kết luận của Shavonne sau khi dành cả ngày cân nhắc. Trời đã sáng. Shavonne nhìn vào số tiền mà anh có, chỉ còn chưa đầy 15 ronas. Anh thậm chí còn chẳng đủ tiền để trả tiền thuê nhà, chứ đừng đến nói việc chuyển ra nơi khác. Vấn đề là tiền thuê nhà không phải là thứ duy nhất một người cần phải chi trả cho cuộc sống này. Chết tiệt. Shavonne xoa mặt. Khuôn mặt anh trũng sâu như thể đã không ngủ ít nhất một tháng.

Anh ấy không thể làm gì khác. Shavonne đến trước thùng rác. Khi anh lật ngược nó, hàng thứ rác rưởi đổ xuống. Shavonne tìm kiếm trên sàn nhà. 

Nó phải ở đây... 

Một thứ lạnh lẽo và sắc cạnh chạm vào tay anh. Chìa khóa.

Đúng như mong đợi, nó đây rồi. 

Anh cố gắng lấy nó ra, nhưng mọi chuyện chẳng dễ dàng bởi vì chiếc chìa khóa đã dính chắc vào đáy thùng rác. Chỉ sau khi anh kéo mạnh đến mức ngã sõng soài ra sàn thì Shavonne mới lấy được chiếc chìa khóa.

Nơi anh dừng lại sau chiếc thùng rác là giường ngủ. Chính xác là dưới gầm giường. Anh cố gắng lách người vào nhưng cát bụi đã bay đầy vào mắt, mùi phân chuột xộc vào mũi và tiếng côn trùng xẹt qua tai nên Shavonne quyết định dời chiếc giường đi.

Giường ngủ không dễ di chuyển. Không chỉ vì trọng lượng của nó, mà là vì nó đã bị mắc kẹt tại đó suốt 8 năm ròng. Sau khi kéo dịch chiếc giường ra, anh thấy hàng đống bụi, phân chuột, bọ chết và một chiếc két sắt nhỏ. 

Két an toàn. Khi Shavonne nhận công việc nhà văn ma (viết sách hộ người khác), bác sĩ Fawkes đã mua tặng anh để làm kỷ niệm và giờ đây, bề ngoài bóng bẩy của nó đã trở nên vô cùng tồi tàn. Sẽ ra sao nếu nó không thể mở ra được vì đã quá cũ? Shavonne vô thức trở nên lo lắng.

May mắn thay, chiếc két vẫn ổn. Điều khiến anh ấy bận tâm là cảm giác kẹt cứng khi anh đưa chìa khóa vào ổ và vặn, nhưng đó không phải là vấn đề gì lớn. Két sắt chứa một phong bì ghi "Sử dụng trong trường hợp khẩn cấp". Khi anh mở ra, bên trong có hai ronas và mười hai selronas.

Anh ấy dụi mắt và kiểm tra lại, dù đã lật ngược lên và lắc xuống nhưng kết quả vẫn không thay đổi. 2 ronas. 12 selronas. Chỉ có vậy. Shavonne bỗng muốn đập vỡ cái két sắt. Có lẽ hồi ngày xưa anh còn giàu hơn thế này một chút.

Dù Shavonne có muốn hay không thì chỉ còn một người mà anh có thể dựa vào. Đó là....

"Ngài có dư chút tiền nào không?"

Khi Shavonne đột ngột hỏi, bác sĩ Fawkes thờ ơ từ chối như thể ông đã quen với một yêu cầu như vậy.

"Tôi không có tiền để cho cậu vay."

"Không có một xu nào sao?"

Anh hỏi ngược lại với quyết tâm vớ bằng được cọng rơm. Tất nhiên, anh không mong đợi bác sĩ Fawkes sẽ thay đổi, nhưng anh không thể ngồi yên chờ chết. Fawkes đáp, vẫn với vẻ mặt bình thản.

"Thậm chí không có một xu."

Chết tiệt. Shavonne gục đầu xuống. Dù vậy, Fawkes vẫn uống trà. Ngài ấy vẫn bình phẩm rất nhiều trong lúc nhâm nhi.

"Quá bẩn." "Vị rất ngon, nhưng mùi hương thì rẻ tiền." "Họ hẳn phải bị rối loạn khứu giác hoặc rối loạn nhân cách chống đối xã hội, nếu không thì đã không đưa nó vào thực đơn của quán, phải không?"

"Tôi không biết nữa."

Trà có vị như mật hay món tráng miệng trông như phấn hoa đều không quan trọng. Thứ quan trọng là hiện thực kìa. Shavonne không thể kiếm được xu nào từ bác sĩ Fawkes, sẽ không thể rời khỏi phố Ira và vẫn là hàng xóm của một kẻ sát nhân. 

Nếu nơi đây không phải là quán cà phê, hoặc nếu bác sĩ Fawkes không ngồi đối diện bên kia bàn thì Shavonne đã vùi mặt vào tay như một đứa trẻ.

"Tôi không biết nữa, phản ứng đó là sao chứ?"

Tiến sĩ Fawkes nhướng mày. "Cậu điên rồi sao?"

"... Tôi chần chừ mãi mới dám hỏi ngài, nhưng tôi thực sự thất vọng khi ngài từ chối mà chẳng hề nghĩ ngợi gì."

"Ân huệ là thứ yếu đuối. Nếu cậu cần gì đó thì đừng thuyết phục tôi. Nếu cậu nghĩ điều đó xứng đáng thì hãy đe dọa tôi."

"Đó là cách doanh nhân thường nghĩ hay chỉ mình ngài thôi?"

"Mọi kẻ trưởng thành ở Bunch đều sẽ nói vậy, ngoại trừ cậu."

Bác sĩ Fawkes không thay đổi chút nào. Shavonne cau mày, nhưng Fawkes vẫn tiếp tục nói, nên anh ấy đã bỏ lỡ thời điểm thích hợp để nổi giận.

"Tại sao cậu lại cần tiền?"

"Bởi vì..."

Mình nên giải thích như thế nào đây? Trong khi Shavonne nghiêng đầu và không thể trả lời, Fawkes đã trút xuống cả núi câu hỏi.

"Tiền thuê nhà?"

"Không phải."

"Chi phí sinh hoạt?"

"Không đâu."

"Vậy thì đàn ông?"

"...?"

"Ôi Chúa ơi, Shevon, khi cậu ngủ với một kẻ chẳng hề quen biết, tôi đã cảnh báo cậu nên kiểm tra xem hắn có bị bệnh hoa liễu hay không cơ mà. Nói tôi nghe. Là bệnh lậu hay giang mai?"

Shavonne cau mày. Anh không có tâm trạng đáp lại trò đùa của bác sĩ Fawkes.

"Ngày mai, không, ngay hôm nay, tôi cần phải dọn ra ngoài ngay bây giờ. Hàng xóm nhà bên... "

Là một kẻ giết người.

Shavonne im lặng. Nơi này là một không gian mở. Tất cả vị khách dường như đang bận rộn uống trà hoặc tán gẫu với bạn bè, và những người phục vụ cũng có vẻ bận rộn dọn dẹp, nhưng dù sao, Shavonne sẽ gặp rắc rối nếu người nào đó nghe lỏm được những gì anh đang nói. Cuối cùng, những gì Shavonne nói như sau.

"Là một kẻ xấu."

"Lạy Chúa, đâu phải chỉ có một hay hai kẻ xấu trên phố Ira?"

Fawkes nhún vai như thể không có chuyện gì. Shavonne gần như rơi nước mắt.

"Cậu ta là một tên côn đồ! Tôi chắc chắn rằng ngài sẽ không thể chịu nổi nếu biết cậu ta là loại người như thế nào."

"Cậu biết đấy, căn hộ 403, hàng xóm tầng trên của cậu, Isadora, đã từng đi tù vì tội cướp giật có vũ trang, và Humphreys ở tầng dưới đã ngồi tù vì tội buôn lậu, trộm mộ và giả mạo hóa đơn. Nhân tiện, cậu có biết người gác cổng không? Ông ta đã phóng hỏa hai lần và bị chặt hai ngón chân vào năm ngoái hoặc hai năm trước, và họ vẫn đang phạm tội theo những cách tương tự mà cảnh sát không thể truy ra."

"... Làm sao ngài biết được những chuyện đó?"

Đúng là bà Isadora và bà Humphrey lần lượt sống ở tầng trên và tầng dưới. Mặc dù không biết đó có phải là sự thật hay không, nhưng Shavonne với vẻ mặt dài thườn thượt, vội vàng sửa lại câu hỏi.

"Nếu những gì ngài nói là sự thật thì chẳng phải ngài nên tố cáo họ hay sao?"

"Shavonne."

Fawkes thì thầm gọi Shavonne. Chỉ sau đó, Shavonne mới ngừng nói vòng vo.

"Con người ta không cần phải chính trực như vậy đâu."

"..."

"Một người không cần thiết phải chính trực để rồi bất chấp mọi rủi ro."

"Nhưng mà..."

"Cuộc sống của cậu có thể bị đe dọa đấy, Shavonne."

"Cậu định như vậy đến bao giờ?"

Fawkes nói thêm. Giọng ngài ấy thân thiện như thể đang cố gắng an ủi và xoa dịu một đứa trẻ không nghe lời.

"Mọi người đều tồi tệ."

Fawkes mở rộng bàn tay của Shavonne và đưa cho anh một chiếc thìa cà phê. Khi Shavonne không cầm lấy chiếc thìa, ngài ấy đã gập các ngón tay của Shavonne lại. Hơi ấm vẫn còn trong tay của Fawkes. Nó ấm áp đến kỳ lạ.

"Sự khác biệt duy nhất là liệu họ có tệ với cậu hay không mà thôi."

Bàn tay của Lewellyn hiện lên trong tâm trí anh. Bàn tay đó đủ lạnh để khiến sống lưng anh lạnh ngắt ngay khi chạm vào. 

Liệu người có bàn tay như vậy không phải là người xấu sao?

Tình hình khi trở về nhà của Shavonne không được tốt. Anh có ba ronas trong túi khi rời khỏi căn hộ, nhưng anh ấy quay về chỉ với 30 selronas. Bác sĩ Fawkes và Shavonne cuối cùng đã trả tiền cho món trà và món tráng miệng đã gọi. Vấn đề là...

- Không cần biết tên tội phạm ghê tởm như thế nào, nếu cậu hoặc những người xung quanh cậu không trở thành mục tiêu thì cũng chẳng sao cả. Cứ giả vờ như cậu không biết bất cứ điều gì. Làm vậy sẽ tốt hơn cho cậu.

Đó là những gì bác sĩ Fawkes đã nói tại quán cà phê. Shavonne không đáp lại bất cứ điều gì. Fawkes nhìn Shavonne, thở dài.

- Được rồi. Nếu cậu vẫn muốn sống như vậy thì cứ làm thế đi.

Fawkes đứng lên. Shavonne, người không từ bỏ niềm hy vọng sẽ lấy được tiền từ bác sĩ Fawkes, tròn mắt hỏi.

- Ngài định đi à? Thật sao?

- Tôi đi đây. Thật đấy.

Bác sĩ Fawkes nói thêm.

- Cậu trả tiền cho chúng đi.

Bác sĩ Fawkes, không phải Shavonne, mới là người uống trà và ăn món tráng miệng. Vì đây là lần đầu tiên trong đời Shavonne cố gắng vay tiền từ người khác nên anh rất lo lắng, và dĩ nhiên, anh chẳng thể uống nổi một ngụm trà hay ăn tráng miệng. Shavonne định cố gắng bác bỏ, nhưng Fawkes đã lên tiếng trước, lặp lại câu nói.

- Cậu trả đi.

Sau đó, ngài ta nói thêm với khuôn mặt trơ trẽn.

- Không phải cậu nói rằng cậu muốn sống mạo hiểm hay sao?

Shavonne không biết liệu anh ấy đang đối phó với một đứa trẻ cáu kỉnh hay một bác sĩ nổi tiếng với đức hạnh và năng lực nữa. Shavonne nhăn mặt.

- Ngài thực sự... trẻ con đấy.

Bác sĩ Fawkes dường như không quan tâm.

- Tôi trẻ con thật. Cậu là người duy nhất có thể khiến tôi trở nên trẻ con như vậy.

Cuối cùng, Shavonne trở về căn hộ trên phố Ira. Lúc đó là trước nửa đêm. Tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là bóng tối bao trùm và vô số bông tuyết ẩn hiện nếu không có ánh đèn. Khu chung cư cũng lạnh lẽo như con phố. Khuôn mặt anh tê dại như bị dao cứa và hơi thở trắng xóa. Tiếng bước chân qua sảnh căn hộ, lên cầu thang và dọc hành lang đều vang vọng thật lớn.

Và sau đó, Shavonne đã đối mặt với Lewellyn, người đang thu mình giữa cánh cửa căn hộ 302 và 303. Anh muốn vờ như không thấy cậu ta và băng qua, nhưng lại không thể vì họ đã chạm mắt với nhau. Lewellyn, người vừa bắt gặp Shavonne, đã đứng bật dậy.

"Anh Shavonne!"

Cậu chào Shavonne. Nói cách khác, cậu ta chặn phía trước Shavonne, chứ không phải là "mặt đối mặt".

Một khoảng im lặng. Để phá vỡ bầu không khí khó xử, Shavonne phải hỏi điều gì đó, nhưng anh không thể nghĩ ra được gì. Cuối cùng, Shavonne...

"Cậu đang đợi tôi à?"

Anh cố gắng giãn cơ mặt ra nhưng không thể, vì khuôn mặt đang cứng đờ. Lewellyn sau đó đáp lại với vẻ mặt vẫn hồ hởi như cũ.

"Phải!"

Mọi người đều tồi tệ. Sự khác biệt duy nhất là liệu họ có tệ với cậu hay không mà thôi.

Giọng nói của bác sĩ Fawkes vọng qua tai anh. 

Cậu không đợi ở đây để giết tôi đấy chứ...? Shavonne cố gắng rũ bỏ ý nghĩ đáng ngại đang bao trùm trong đầu.

Anh hỏi bằng giọng khô khốc và mơ hồ.

"Tại sao?"

"Anh nghĩ là tại sao?"

Anh không nghĩ Lewellyn sẽ nói, "Tôi sẽ giết anh", nhưng dù sao thì đó cũng là một phản ứng bất ngờ. Shavonne phớt lờ câu hỏi của cậu ta. Bởi vì nếu anh trả lời thì cuộc trò chuyện sẽ tiếp tục. Vô cùng bất ổn nếu nói chuyện lâu với một kẻ sát nhân.

"Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây."

Nhưng Lewellyn dường như không muốn để Shavonne thoải mái bước vào phòng 303.

"Anh khó chịu vì tôi đợi anh à?"

Shavonne dừng lại trước câu hỏi bất ngờ của Lewellyn. Bàn tay cố gắng bắt lấy và xoay tay nắm cửa căn hộ 303 cũng dừng lại. Shavonne quay đầu lại và Lewellyn đang nhìn anh bằng đôi mắt màu vàng vẫn không có vẻ gì giống của con người. 

Khó chịu? Có ai lại không cảm thấy khó chịu khi bị "kẻ xấu" chực chờ trước cửa nhà như một con nợ cơ chứ? Shavonne nuốt nước bọt và trả lời.

"Phải."

Câu trả lời của anh nghe có vẻ lạnh lùng hơn vì tông giọng trầm xuống, nhưng Lewellyn vẫn cười rạng rỡ.

"Thật tuyệt. Đó là lý do tại sao tôi đợi anh."

"...."

Shavonne không nói nên lời. Sau đó, Lewellyn mỉm cười nói thêm.

"Thà khó chịu còn hơn là không có cảm xúc gì."

Anh ấy vẫn không nói nên lời... nhưng mọi chuyện không kết thúc ở đó.

"Trời lạnh đấy. Anh vào trong nhà đi."

Và sau đó cậu ta hành động chả đúng với tính cách chút nào,

"À, đúng rồi, tôi có chuyện muốn nói với anh, nhưng tôi lại suýt quên mất."

Và sau đó cậu thay đổi ý định và tập trung vào Shavonne. Đừng nói rằng "Tôi có chuyện muốn nói" ... Sắc mặt Shavonne tái đi. Kết cấu lạnh lẽo của ngọn nến trở lại lòng bàn tay anh. 

Lewellyn mở miệng. Cậu ta đã mỉm cười.

"Bữa tối tiếp theo khi nào thì được nhỉ?"

Đó là bữa tối mà anh đã hứa. 

Lần sau anh có muốn ăn tối cùng tôi không? Nếu anh không đồng ý thì tôi sẽ không để anh rời đi đâu. 

Shavonne không còn cách nào khác là bị cuốn vào những gì Lewelyn nói với nụ cười khôi hài như một kẻ xấu.

Có vẻ như cậu ta đã không phát hiện ra một cây nến đã biến mất. Phải rồi. Có hàng tá ngọn nến ở đó, không đời nào cậu ta có thể nhớ được hết. Shavonne thở phào nhẹ nhõm và trả lời. Không, anh ấy đã định trả lời. Nhưng Shavonne

"Cái đó..."

Lewellyn nói trước.

"Anh bận sao?"

Anh ấy không thể nói gì khác.

"Phải. Công việc này kia... "

"Vất vả lắm à?"

"Chắc chắn rồi."

Đấy không phải nói dối. Nhà văn ma, và những nhà văn ma vô danh, đều bị các nhà xuất bản dù lớn hay nhỏ đối xử tệ bạc.

"Liệu sẽ bớt khó khăn nếu tôi giúp anh chứ?"

"Cảm ơn cậu rất nhiều, nhưng công việc này không phải ai cũng giúp được."

"Tôi có thể dọn dẹp trong lúc anh Shavonne làm việc?"

".... Dọn dẹp?"

Shavonne hỏi ngược lại. Anh nghĩ chắc chắn mình đã nghe nhầm, nhưng ngay sau đó, Lewellyn đã đáp lại.

"Phải. Dọn dẹp. Giặt giũ, vân vân."

"Tất nhiên tôi biết dọn dẹp nghĩa là gì, nhưng mà..."

"Anh Shavonne."

Vẫn là giọng nói nhân hậu và khuôn mặt tươi cười, nhưng lời nói của cậu ta thì không. Khác xa tiếng cười thoải mái và vui vẻ.

"Tại sao anh cứ nói "nhưng" vậy?" 

Một bước, Lewellyn lại gần anh. 

"Tại sao anh cứ liên tục từ chối tôi?" 

Hai bước, Lewellyn lại gần anh.

"Tại sao anh cứ đối xử với tôi như một đứa trẻ?" 

Ba bước, Lewellyn lại gần anh.

Cậu ta đã ở quá gần. Anh có thể thấy hình bóng họ phản chiếu trong mắt nhau, cảm nhận hơi thở lạnh lẽo của nhau và nhìn rõ hàng mi của nhau. Đôi mắt của Lewellyn bằng cách nào đó trông thật đáng sợ.

"Anh đang viện cớ vì không muốn ở cùng tôi à?"

Nếu anh trả lời ngay lập tức, anh không biết liệu mình có giống cái xác đang thối rữa trong nhà của Lewellyn hay không. Shavonne đắn đo thốt nên lời.

"Không phải vậy."

Cậu ta phản ứng lại ngay lập tức.

"Tôi cũng thế." Lewellyn vui mừng. "Nếu anh từ chối thì tôi đã ngừng mời mọc anh rồi. Nhưng anh lại không như vậy nên tôi sẽ tiếp tục mời anh đấy nhé."

Lại một lần nữa. Tôi lại bị cuốn theo cậu ta. 

May mắn thay, Shavonne không quá vô dụng. Anh cũng đã có những biện pháp đối phó của riêng mình.

"Lần này chúng ta ăn ở nhà hàng đi."

Đó là gợi ý mà Shavonne đưa ra. Anh ấy không thể ăn ở nhà của Lewellyn. Sẽ là dối trá nếu nói căn hộ chứa thi thể đó không khó chịu, nhưng còn một lý do quan trọng hơn. Nếu anh đến nhà của tên hàng xóm "có thể là kẻ giết người" thì nhiều khả năng Shavonne sẽ bị giết. 

Shavonne sợ rằng Lewellyn sẽ từ chối đến nhà hàng vì quá đắt tiền.

"Đừng lo. Tôi sẽ đãi cậu."

Lewellyn chớp mắt.

"Anh Shavonne?"

"Vâng."

"Anh đãi sao, Shavonne."

Cho dù điều đó xúc phạm hay là lo lắng... Shavonne đáp lại với vẻ mặt cau có.

"Tôi có đủ tiền để trả bữa tối cho cả hai chúng ta."

Với vẻ mặt ngờ vực, Lewellyn (rất may) đã không nói gì thêm nữa. 

Vì vậy, bữa ăn được ấn định vào ba ngày nữa. Và trong suốt ba ngày đó, Shavonne đã phải hỏi xem có nhà hàng nào rẻ để chi trả dưới 3 ronas cho mỗi người hay không.

Related Books

Popular novel hashtag