Mười phút sau, Shavonne và Lewellyn ngồi vào bàn và bắt đầu ăn món trứng omelet. Shavonne đang ăn thì vô thức đảo mắt và nhìn thấy cái nĩa. Nếu có một cây kim thì ắt hẳn sẽ có cuộn chỉ, nếu có một cái nĩa thì ắt cũng sẽ có một con dao, nhưng những chiếc nĩa để ngay ngắn trên bàn mà không có dao thì có vẻ kì lạ.
Không có một con dao nào trong nhà bếp? Vì tò mò, Shavonne nhíu mày và cố gắng nhớ lại. Anh thậm chí còn không nhìn thấy một con dao làm bếp, chứ đừng nói đến một con dao trong căn bếp của Lewellyn. Các loại dao khác như dao nấu ăn hay dao cắt bánh mì cũng không thấy đâu.
Anh định hỏi xem cậu để dao ở đâu, nhưng những gì Lewellyn đang làm trên bàn đã đập ngay vào mắt anh. Lewellyn trang trí món omelet với hành tây. Cậu ta đặt chúng phía trên món trứng, lệch sang bên trái, và khi Shavonne nhìn thấy cảnh đó, anh hoàn toàn quên sạch kế hoạch hỏi về con dao của mình.
"Lại là hành tây à?"
Sẽ không kì lạ nếu bây giờ nó đã trở thành một nỗi ám ảnh. Khi Lewellyn không trả lời, Shavonne đã thay đổi câu hỏi.
"Tại sao lại là hành tây?"
Sau đó, Lewellyn mới ngẩng đầu lên. Đôi mắt màu vàng nhìn Shavonne. Ánh mắt của cậu ta đem lại cảm giác giống động vật hơn là con người.
"Chẳng phải anh Shavonne biết rõ điều đó hay sao?" Lewellyn cười nói thêm. "Có thể nhiều hơn cả tôi."
Không. Tôi không có ý tưởng nào ngay cả điều mờ nhạt nhất.
Chính tiếng đập cửa của phòng 302 đã ngăn Shavonne trả lời câu hỏi đó mà không do dự dù chỉ một giây. Đó là ai? Mải nhìn quanh cánh cửa, Shavonne không nhận thấy nụ cười của Lewellyn đanh lại.
"Cậu có chờ ai nữa không?"
Lewellyn lắc đầu.
"Chắc họ nhầm nhà. Họ sẽ tự bỏ đi ngay thôi. "
Tuy nhiên, vị khách khó ưa không "tự bỏ đi". Có một tiếng gõ cửa. Có một tiếng gõ, một tiếng gõ khác, một tiếng gõ khác, một tiếng gõ khác, một tiếng gõ khác, một tiếng gõ khác, một tiếng gõ cửa khác. Nó rất khó chịu.
Shavonne đặt chiếc nĩa chạm vào món trứng. Tiếng lạch cạch dừng lại.
"Cứ ra kiểm tra xem thế nào đi."
Nhưng Lewellyn đã bị mắc kẹt tại bàn. Shavonne nhún vai.
"Tôi sẽ không ăn omelet cho đến khi cậu quay trở lại."
Chỉ sau đó, Lewellyn mới đứng dậy. Như để chào tạm biệt, Shavonne giơ hai tay lên và từ tốn vẫy chào. Ngay khi cánh cửa được mở ra và đóng lại, sự hiện diện của Lewellyn biến mất. Chắc cậu ta đã ra khỏi nhà. Có vẻ như Lewellyn không biết họ hoặc họ đã gõ nhầm nhà. Ai nhỉ? Gia đình? Một người bạn? Người yêu?
Anh ấy khát nước mà không có lý do. Shavonne bắt đầu tìm nước uống. Anh đã nói rằng sẽ không ăn trứng tráng cho đến khi Lewellyn quay về, nhưng anh đâu có nói anh sẽ không ăn bất cứ thứ gì khác. Anh biết việc lục soát lung tung mà không có sự cho phép của chủ nhà là bất lịch sự, nhưng anh không quan tâm chút nào. Nếu phép lịch sự của Shavonne bằng 0, thì Lewellyn, người đã chuẩn bị hành tây để tráng miệng và làm món khai vị cho bữa tối, được -60 điểm.
Shavonne không thể tìm thấy nước trong phòng ăn, trong bếp hoặc phòng khách. Chỉ có một phòng duy nhất mà anh không kiểm tra, phòng ngủ. Nó đây rồi. Shavonne đã nghĩ kỹ. Dù là khu ổ chuột hay cung điện hoàng gia, cũng phải có nước ở một nơi nào đó, nên anh không thể không làm.
Shavonne bước vào phòng ngủ mà không chút lo lắng và ngay sau đó, anh bắt gặp một mùi quen thuộc. Căn phòng tối đến mức anh ấy không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Đó là một mùi thối. Tối hôm đó, thi thể trần truồng của người đàn ông hói đầu mà Shavonne tìm thấy trong phòng ngủ của Lewelyn được phát hiện khi đã bị phân hủy nghiêm trọng 10 ngày sau đó, cách căn hộ của Shavonne đúng hai dãy nhà.
So sánh với hai thi thể khác được tìm thấy trên phố Ira vào đêm Giáng Sinh và đêm giao thừa, cảnh sát nhận thấy chúng là tác phẩm của cùng một thủ phạm, và mãi đến cuối tháng 1, họ đã công bố vụ án dưới cái tên "Sát nhân liên hoàn phố Ira".
Và, Shavonne...
Một người đàn ông chuyển đến nhà bên cạnh. Cậu ta trẻ trung, đẹp trai và khó đoán, nhưng lại là một người hàng xóm dễ thương. Và có lẽ, thủ phạm đằng sau những vụ giết người hàng loạt gần đây ở phía Nam Bunch trên phố Ira.
Thối rữa.
Hơn bất kỳ mùi nào khác, mùi hôi thối bao trùm khắp phòng ngủ. Phòng ăn, phòng bếp và phòng khách khá lạnh, trong khi phòng ngủ ấm áp, và có lẽ vì hơi ấm nên mùi hôi trở nên đặc quánh và ẩm ướt hơn.
Đôi mắt của Shavonne quen dần với bóng tối, đã tìm thấy một hình bóng nằm trên sàn nhà. Thay vì xác minh danh tính của họ, anh thậm chí không thể biết được người đó là nam hay nữ, nhưng rõ ràng đó là hình bóng của một người.
Shavonne vô thức nhặt ngọn nến gần anh nhất trong phòng khách và mang vào phòng ngủ. Một cây nến có kích thước bằng ngón tay. Chỉ vậy thôi cũng đủ để nhìn sơ qua.
Đó là một xác chết. Một người đàn ông hói đầu. Anh ấy không thể thấy rõ khuôn mặt vì ông ta đang nằm sấp xuống. Tất cả những gì anh có thể nhận dạng là một nốt ruồi lớn trên gáy. Nhưng kỳ lạ là nó giống một hình vuông hơn là một hình tròn. Tay anh run run. Không, không chỉ tay mà toàn thân anh ấy cũng đang run rẩy.
Nỗi sợ hãi muốn chạy trốn ngay lập tức và nỗi ám ảnh phải kiểm tra khuôn mặt của ông ta đồng thời bùng lên. Chạy đi, chạy ngay đi..., trong khi lặp lại như vậy, tay của Shavonne đã tự động di chuyển. Nhưng thay vì lật ngược cơ thể và kiểm tra khuôn mặt của ông ta, anh đã nghe thấy tiếng đóng mở cửa trước từ xa.
Lewellyn. Ngay lập tức cái tên đó lướt qua đầu anh. Anh vội vã rời khỏi phòng ngủ. Anh xoay nắm cửa nhẹ nhàng nhất để không phát ra tiếng. Vấn đề là ngọn nến. Anh cố gắng trả lại cây nến, nhưng lại không thể nhớ được vị trí cũ của ngọn nến. Một phần có thể do toàn bộ ngôi nhà đều là nến và vì tình hình lúc đó, đầu óc của Shavonne không hoạt động như bình thường.
Ở đâu, cây nến vốn nằm ở đâu? Là tất cả những gì anh ấy có thể nghĩ ra. Những lời Lewellyn đã từng nói, mà anh ấy không hiểu vào thời điểm đó.
- Thật kinh tởm khi các thứ mùi đó trộn lẫn vào nhau.
Đúng lúc, sự hiện diện của Lewellyn đã ngay gần kề. "Ngài Shavonne?" Giọng nói của Lewelyn, bình tĩnh hỏi, lọt vào tai và trôi tuột đi. Mình nên làm gì? Mình nên làm gì đây? Toàn thân anh như bị tê liệt.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lewellyn đã tìm thấy Shavonne. Shavonne tay không đứng đó. Cây nến mà anh cầm cho đến bây giờ không nằm trong tay anh cũng như không ở trong nhà của Lewellyn.
"Cậu... đã mất một lúc lâu nhỉ." Chính Shavonne là người đã nói. "Đó là người quen của cậu à?"
Bề ngoài Shavonne có vẻ điềm tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ, đôi mắt của anh hơi run rẩy. Liệu Lewellyn có phát hiện ra Shavonne đang che giấu điều gì đó hay không? Miệng anh khô khốc khi nghĩ về chuyện đó. Mặc dù đã cố gắng tiết nước bọt nhưng anh ấy không thể.
"Đúng vậy. Một người tôi quen."
Lewellyn trả lời. Cậu ấy nói thêm như thể nó không có vấn đề gì.
"Tôi chắc rằng anh ấy cũng biết Shavonne. Có lẽ vậy."
"Gì cơ?" Shavonne nhảy dựng. Giọng anh cất cao lên. "Không. Tuyệt đối không! Không đời nào tôi lại có một người quen chung với cậu.... "
Shavonne không thể nói hết vì Lewellyn đã nhìn chằm chằm vào Shavonne. Sau đó, anh mới im lặng và muộn màng nhận ra rằng hành động của mình có vẻ phản ứng thái quá. Tất cả những gì Shavonne có thể làm vào lúc này là hy vọng rằng Lewellyn sẽ không cảm thấy có gì khả nghi.
Lewellyn không nói gì trong khi Shavonne vẫn im lặng. Chỉ mất chưa đầy mười giây, nhưng đối với Shavonne như đã trải qua mười giờ. Lewellyn từ từ mở miệng. Lời giải thích bình tĩnh chảy qua môi cậu.
"Đó là người gác cổng."
Người gác cổng. Một người biết Shavonne và Lewellyn. Tại sao anh không tính đến khả năng đó là người gác cổng? Shavonne nhắm chặt mắt. Mình sẽ khâu lại cái miệng ngớ ngẩn này khi về nhà. Phải, giá như mình có thể "trở về nhà".....
Đó là khi một cái gì đó được đặt lên má anh.
"Sắc mặt anh trông không được tốt cho lắm."
Đó là bàn tay của cậu ta. Một cử chỉ yêu thương, một cái đụng chạm như vuốt ve người yêu, nhưng Shavonne không thể nghĩ theo cách đó. Ớn lạnh sống lưng. Năng lượng kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể anh. Đó không phải chỉ vì bàn tay của Lewellyn. Đó không phải chỉ là vì bàn tay của một tên tội phạm, một kẻ thái nhân cách hay một tên tội phạm thái nhân cách.
Bàn tay của cậu ta lạnh lẽo đến mức anh ấy khó có thể nghĩ đó là của một người sống.
"Hình như anh cũng bị sốt."
Lewellyn lầm bầm với vẻ mặt lo lắng. Anh muốn trả lời rằng tay cậu quá lạnh chứ không phải anh bị sốt, nhưng anh không thể. Miệng anh không cử động nổi.
Lewellyn ngẩng cao đầu và nhìn Shavonne. Đôi mắt màu vàng. Mới vài phút trước anh ấy còn nghĩ nó giống mắt của động vật hơn là con người, nhưng bây giờ đôi mắt của Lewellyn dường như không giống như vậy. Chúng không thể thuộc về một sinh vật sống.
"Anh có nóng không?"
Lewellyn hỏi. Mình phải trả lời. Nếu mình không trả lời, cậu ta sẽ càng nghi ngờ mạnh mẽ. Shavonne căng thẳng nuốt nước bọt. Một giọng nói dữ dội thoát ra qua môi Shavonne.
"Nóng."
"Tại sao?"
Lewellyn nghiêng đầu. Phòng không nóng lắm, nhưng anh không thể lẩm bẩm một từ nào. Shavonne giả vờ thờ ơ, và cố nén câu trả lời của mình.
"Cậu biết đó. Tôi đã rất nóng khi làm món trứng tráng."
Lewellyn nhìn Shavonne. Ánh mắt cậu ta như một tấm lưới. Shavonne kìm nén bản năng của mình để tránh ánh mắt của Lewellyn. Anh không biết đã bao lâu trôi qua, nhưng Lewellyn mỉm cười. Cậu đã đề nghị anh một điều mà anh sẽ không bao giờ đồng ý.
"Lần sau anh cũng sẽ ăn tối cùng tôi chứ?"
"Nhưng đó là..."
"Nếu anh từ chối, tôi sẽ không để anh rời đi đâu."
Lewellyn vẫn cười, nụ cười đầy tinh quái như một kẻ xấu xa.
Nếu anh từ chối, tôi sẽ không để anh rời đi đâu. Dưới những yêu cầu gay gắt mà Lewellyn đưa ra, Shavonne chỉ có một câu trả lời duy nhất.
"...Chắc chắn rồi."
Bữa tối của họ kết thúc lúc 9 giờ tối.
"Hẹn gặp anh vào ngày mai."
Shavonne rời đi và Lewelyn bước ra khỏi phòng 302 và vẫy tay. Khi Shavonne bước vào phòng 303 bên kia hành lang trống, anh lao vào phòng tắm và nôn hết món omelet.
Mình đã sống sót. Mình vẫn còn sống.
Sau khi nôn khan cho đến khi cổ họng đau rát, Shavonne nhận ra điều gì đó. Túi áo khoác của anh nặng nề. Ngay trước khi Lewellyn xuất hiện trước mặt Shavonne, anh đã quyết định thổi tắt ngọn nến và giữ lại nó. Cây nến tan chảy và cứng lại đã trở nên lạnh lẽo. Giống như bàn tay của Lewellyn đã chạm vào má của Shavonne.
Trong khi sắp xếp lại những ngọn nến, cậu phát hiện ra một chiếc đã bị mất.
***
Anh phải tố cáo Lewellyn càng sớm càng tốt. Thay vì cố gắng rời khỏi nhà, Shavonne đã mang theo một con dao boning (Loại dao chủ yếu được sử dụng trong các cửa hàng bán thịt hoặc dùng để lóc thịt khỏi xương) từ nhà bếp. Nó nhỏ bằng lòng bàn tay, nhưng rất lý tưởng để tự vệ vì nó đủ sắc để dễ dàng cắt qua da thịt của một người. Vừa bước vội ra khỏi nhà, anh đã trông thấy ai đó. Là Lewellyn.
Shavonne cảm thấy cơ thể mình cứng đờ. Thứ duy nhất không đông cứng là cái đầu của anh ấy. Những câu hỏi tuôn trào như tuyết rơi dày đặc. Tại sao Lewellyn lại ở đây? Điều duy nhất chúng tôi hứa là sẽ ăn tối cùng nhau, nhưng bữa tối vừa mới kết thúc. Cậu ta có kế hoạch nào khác à? Hay cậu ta đang "tìm kiếm" một thứ gì đó?
"Anh đi đâu vậy?"
Chính Lewellyn là người mở lời trước. Anh ấy không thể trả lời "đi tố cáo cậu", vì vậy anh phải bịa ra một câu chuyện khác để không bị nghi ngờ ngay cả khi anh rời khỏi nhà lúc 9 giờ tối. May mắn thay, Shavonne là một nhà văn (một nhà văn ma thì cũng là một "nhà văn") và có tài năng nhanh chóng sáng tạo ra những câu chuyện hợp lý.
"Tôi sẽ đến văn phòng bảo trì. Nước liên tục bị rò rỉ." Shavonne nói thêm. "Nếu tôi cứ để yên thế thì căn nhà sẽ ngập nước hoặc tường và sàn nhà sẽ mục nát."
Và thật không may, Shavonne là một nhà văn không giỏi phát triển các tình tiết và có vấn đề trong việc làm lộn xộn câu chuyện hợp lý của mình.
"Tôi đoán những người bảo trì không lắng nghe anh."
Lewellyn mỉm cười. Đúng là những người bảo trì không lắng nghe anh, nhưng tại sao cậu ta lại nói điều đó? Shavonne chớp mắt khi không hiểu ẩn ý của Lewellyn. Và khoảnh khắc tiếp theo, câu hỏi của anh đã được giải đáp.
"Nếu anh phải lấy một con dao để nói chuyện với họ về việc nước đang bị rò rỉ."
Mình quên mất. Con dao lóc xương mà mình đang cầm.
Miệng anh há hốc. Đầu óc trở nên trống rỗng. Anh ấy không thể nghĩ ra bất cứ điều gì để Lewellyn chấp nhận chuyện con dao, lời nói dối và việc đột ngột đi ra ngoài. Chính lúc đó, gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu khiến anh ngây ra. Khoảnh khắc Lewellyn nắm lấy tay Shavonne với con dao lóc xương, Shavonne rùng mình như thể vừa tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng.
"Như thế này."
Lewellyn thì thầm vào tai anh. Khi nghe thấy hơi thở và giọng nói của cậu, tai anh sởn da gà, lan dần sang gáy và dọc xuống sống lưng. Lewellyn chỉnh lại cách cầm dao của Shavonne. Tay của Lewellyn, nắm lấy phần chuôi để con dao không bị trượt, hướng dẫn anh đặt ngón tay cái vào cán dao để nó không rơi xuống. Lewellyn rất ngọt ngào với Shavonne, vì vậy anh không thể tưởng tượng được làm thế nào mà cậu ta lại có một cỗ thi thể trong nhà mình, đặc biệt là trong phòng ngủ.
"Nếu anh cứ cầm nó như vậy thì sẽ bị đứt tay đấy." Lewellyn vừa nói vừa nhìn vào tay Shavonne. Như thể để bắt đầu cuộc trò chuyện, hoặc khi cổ cậu ta bị nghẹn, Lewellyn dừng lại một chút và tiếp tục nói. "Nếu anh tự làm mình bị thương ... thì nó sẽ rất đau trong một thời gian dài."
Ai lại không biết điều đó cơ chứ? Shavonne trừng mắt nhìn Lewellyn. Cậu ta không nhận ra ý nghĩa của ánh mắt đó hay vờ như không biết, Lewellyn vỗ tay đôm đốp như thể vừa nghĩ ra điều gì đó.
"Ồ, nếu bây giờ anh không cầm theo ô thì anh sẽ biến thành người tuyết khi quay trở lại, hoặc sẽ nằm ở một góc nhà xác của bệnh viện Hoàng gia," cậu ta nói thêm với một nụ cười rạng rỡ. "Chúc anh có một chuyến đi an toàn."
"Thế còn cậu thì sao?"
"Tôi sẽ về nhà. Không giống như Shavonne, tôi không có ai cầm dao đến thăm vào lúc 9 giờ tối."
Lewellyn đưa ra câu trả lời lạc đề đến mức khó có thể biết được cậu ta đã hiểu lầm hay vờ như đã hiểu lầm. Shavonne cảm thấy châm chích trong cổ họng như thể bị một chiếc gai đâm vào. Anh gom nước bọt khô khốc rồi nuốt nó xuống và hỏi một câu rõ ràng.
"Tôi đang hỏi là cậu làm gì ở đây vậy."
Lewellyn không trả lời. Cậu ta nhìn chằm chằm vào Shavonne với đôi mắt màu vàng. Shavonne cảm nhận được nỗi lo lắng đang len lỏi trở lại. Lewellyn là người đã nói tất cả những lời đó cho đến bây giờ, nhưng từ lúc Lewellyn im lặng mà không báo trước, không có gì kỳ lạ khi Shavonne bị nỗi lo lắng cuốn đi.
"Tôi đã quên mất cái gì đó."
Cậu ta đã quên cái gì? Anh chợt nghĩ đến những ngọn nến. Chất sáp lạnh của cây nến anh nhét trong túi áo khoác, dường như vẫn còn quanh quẩn trong tay anh.
"Cậu đã quên cái gì?" Anh biết mình phải hỏi, nhưng lại không thể mấp máy môi. Nếu anh hỏi và nghe một câu trả lời mà không thể hiểu được, sau đó..... Shavonne nắm chặt con dao hơn. Tay anh ướt đẫm vì mồ hôi lạnh. Khoảnh khắc tiếp theo, Lewellyn đặt thứ gì đó trước mắt Shavonne. Đó là ...
"Của anh đây."
Đó là tiền. Một rona.
"Cho món omelet."
... Omelet? Shavonne chớp mắt vì không hiểu tình huống hiện tại. Anh lần lượt nhìn vào tờ tiền một rona và nhìn sang Lewellyn. Kết quả là Lewellyn tiếp tục giải thích mà không quan tâm.
"50 selronas cho mỗi quả trứng, 30 selronas cho pho mát. 20 selronas còn lại là tiền hoa hồng." Lewellyn mỉm cười. "Thế nào? Nó có chính xác không?"
Đừng quên trả cho tôi một rona. 50 selonas cho mỗi quả trứng và 30 selonas cho pho mát. 20 celronas còn lại là tiền hoa hồng. Tổng cộng là một rona, phải không?
Shavonne nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ ăn trứng omelet nữa.