*Note: Vì 3 chương tiếp theo có sự xuất hiện của cả 4 Hunter nên mình lưu ý lại thứ bậc giữa 4 người một chút, nó sẽ được giải thích rõ ở chương sau, cụ thể là Woo Shin Jae (cấp S) >> Joo Taein (cấp A) >< Yoon Chan (cấp S) >> Hee Soo (Cấp A). Dựa trên thứ bậc về quyền lực và năng lực nên sẽ hiểu được là ai trên cơ ai trong việc giành lấy Yoogeun.
-----------------------------------
Yoogeun nhíu mày nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Chỉ có một thông báo ngắn trên màn hình chính mặc định vì cậu ấy chưa chạm vào bất kỳ cái nào trong thiết bị, thông báo cho cậu biết rằng có một cuộc họp giao ban cho cuộc tấn công tiếp theo. Cậu kiểm tra kỹ vị trí được chỉ định trong tin nhắn và đối chiếu với bảng tên trên cánh cửa trước mặt.
Phòng họp với nội thất kiểu cách, đủ rộng rãi cho 100 người cùng lúc. Đó là một không gian thực sự rất xa lạ với Yoogeun. Cậu ấy đã làm việc trong lĩnh vực này hơn một thập kỷ nhưng hiếm khi có một cuộc họp giao ban phù hợp. Khá khó để nói rằng việc nghe những lời chửi bới khi đứng trong một con hẻm đầy rác là một cuộc họp ngắn gọn. Thậm chí vì lý do gì mà cậu ấy cần phải tham dự cuộc họp này? Cậu hoài nghi. Cậu không muốn ngồi đó như một bao gạo và bị chê cười vì bất tài và ngu dốt.
Cậu không muốn mở cánh cửa này nhưng vẫn buộc phải đi vào. Nếu không tham dự cuộc họp, cậu có thể sẽ lại bị bàn tán qua miệng lưỡi người khác. Các Thợ săn của Đội 1 có thể công khai coi thường cậu nhưng những người khác sẽ giả vờ như họ không làm thế nhưng sẽ nói xấu sau lưng. Yoogeun nhắm chặt mắt và sau đó mở ra. Cậu hít một hơi thật sâu và mở tung cánh cửa.
Điều đầu tiên cậu ấy nhận thấy là bóng tối bao trùm cả căn phòng. Tất cả các đèn đã tắt. Đèn tắt? Chưa đầy năm phút nữa là đến giờ giao ban theo tin nhắn nhận được, vậy tại sao? Cậu ấy đến nhầm địa điểm hay thời gian? Không, không thể thế được. Cậu đã kiểm tra nó nhiều lần và kiểm tra thêm một lần nữa để đề phòng trước khi mở cửa. Nếu không...
Được một lúc, Yoogeun vẫn đứng yên ở ngưỡng cửa. Sau đó, cậu phát hiện ra một bóng đen đang di chuyển ở phía xa, nhờ vào ánh sáng yếu ớt từ hành lang phía sau. Một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Này, hắn không thể nhìn thấy chúng ta."
"Ô đúng rồi."
Một màn hình lấp đầy cả một bức tường của phòng họp. Ánh sáng xanh từ máy chiếu lớn tỏa ra mọi hướng. Heesoo, người đang ngồi trên ghế sofa trước màn hình và nhấn điều khiển từ xa, vẫy tay với Yoogeun.
"Yoogeun hyung. Ở đây!"
Những gì cậu nhìn thấy hoàn toàn khác với những gì Yoogeun đã tưởng tượng. Tất cả bàn ghế phòng hội nghị được đẩy ra sau và một số ghế sofa lớn được đặt ngay tại chỗ. Nó giống như một rạp chiếu phim hơn là một phòng họp.
"Hyung không thể nhìn thấy trong bóng tối, đúng không? Em quên mất. Mau tới đây đi."
Yoogeun miễn cưỡng bước vào phòng. Cậu hoài nghi khi băng qua phòng họp trống trải và hướng về phía màn hình. Cậu thấy Chan đang lười biếng nằm dài trên ghế như thể cố gắng vùi người vào ghế sofa. Anh ta đang cầm một túi khoai tây chiên lớn bằng một tay và nhai nó một cách nhàm chán. Miếng nachos bị nghiền nát bởi những chiếc răng nanh sắc nhọn tạo ra những tiếng động trong căn phòng im ắng. Khi nghe thấy âm thanh, Yoogeun vô tình dùng lưỡi liếm phần niêm mạc trong miệng mình. Những vết cắt từ nụ hôn thô bạo của Chan vẫn còn nằm đó.
"Cậu đang nhìn gì đấy?"
Hắn tức giận trừng mắt nhìn Yoogeun. Đôi mắt màu hổ phách của anh ta sáng lấp lánh đầy quyến rũ ngay cả trong bóng tối.
"..."
Yoogeun, người đã quyết định rằng điều đó không đáng phải đáp lại, quay đầu đi. Ở phía bên kia là Shinjae và Taein. Shinjae đã chiếm một chiếc ghế sofa nhiều chỗ mà ba hoặc bốn người có thể ngồi thoải mái và đang nằm trên đó. Anh ta mặc một chiếc quần cotton sáng màu dưới chiếc áo sơ mi giản dị làm từ chất liệu mềm mại. Mắt cá chân trần lộ ra dưới lớp quần trông càng trắng hơn dưới ánh đèn nhàn nhạt. Anh ấy đang nằm ngửa với vẻ mặt chán nản, nhìn chằm chằm vào màn hình và ngay khi chạm mắt với Yoogeun, anh đã mỉm cười như một thói quen.
"Này. Cuối cùng em cũng tìm được đường đến đây. Đã gần đến giờ nhưng em không xuất hiện nên tôi còn đang nghĩ tới việc đến đón em."
Chỗ ngồi của Taein là một chiếc sofa đơn bên cạnh Shinjae. Anh ấy đang day nhẹ thái dương và không liếc nhìn Yoogeun.
"Cậu chỉ cần xuống sảnh và rẽ vào một góc. Ngay cả một đứa trẻ cũng có thể dễ dàng tìm được đường."
Cậu không thể hiểu tất cả chuyện này là thế nào. Yoogeun đột ngột mở miệng.
"Cuộc họp giao ban..."
Bốn cặp mắt lấp lánh ánh sáng từ màn hình cùng lúc quay về phía cậu.
"Chúng ta không có cuộc họp à?"
"À, phải. Đó là cái cớ mà tôi đã dùng."
Woo Shinjae khẽ thốt lên. Anh ta thậm chí không còn nghĩ đến việc che giấu rằng cuộc họp giao ban chỉ là một cái cớ. Yoogeun mím môi.
"Là nói dối sao?"
"Tất nhiên. Chúng ta hãy xem một bộ phim trước."
Câu hỏi cuối cùng đã được giải đáp. Phòng họp thiếu ánh sáng, bàn ghế dọn ra ngoài, những người đàn ông thoải mái ngồi hoặc nằm trên ghế sofa và thậm chí cả khoai tây chiên mà Chan đang ăn. Nó thật buồn cười và bực mình cùng một lúc. Có phải họ đang trong một mối quan hệ có thể tụ tập cùng nhau và xem một bộ phim hay điều gì đó tương tự như vậy không? Sự chế giễu ẩn dưới lớp mặt nạ nông của thiện chí thật đáng kinh tởm.
Cậu ấy cảm thấy mình như một tên ngốc, thậm chí còn lo lắng trong giây lát khi tự hỏi liệu mình sẽ thực sự tham gia một cuộc họp nghiêm túc hay không. Họ chắc hẳn đã rất vui khi thấy cậu đến tận đây vì bị lừa bởi một cái cớ ngẫu nhiên mà họ ném ra.
"Tôi đi đây."
Yoogeun quay đầu lại không chút do dự. Ngay sau khi những lời từ chối rơi xuống, Heesoo tỏ ra ủ rũ.
"Không, đừng đi mà. Em đã chuẩn bị mọi thứ để xem phim cùng hyung. Anh không thích phim à? Có phải vậy không?"
"Tại sao vậy? Cậu sợ à?"
Một lời nhận xét mỉa mai vang lên từ phía sau. Chan chống cằm lên tay vịn và nhìn thẳng vào Yoogeun.
"Sợ rằng sẽ lại bị tôi ăn thịt sao? Cậu rốt cuộc lại định chạy đi như một con chó cụp đuôi à?"
Chan đã thay đổi. Một nụ hôn thô bạo trước thành phố rực cháy là điểm khởi đầu. Anh ta vốn coi Yoogeun như một viên sỏi bên đường, nhưng những cảm xúc khác bây giờ đã bị trộn lẫn với sự miễn cưỡng và từ chối liều lĩnh ban đầu của anh ta. Cách kích hoạt rất đơn giản. Đầu tiên là sự thôi thúc muốn chứng kiến một Yoogeun- cứng- đầu tự suy sụp. Nhưng bây giờ anh ta đã nhận ra rằng Yoogeun không phải là người có thể tự mình bỏ cuộc chỉ vì một vài lời nói cay nghiệt.
Yếu tố thứ hai là khả năng cạnh tranh. Những người khác dường như đã làm tất cả những gì họ có thể làm với Guide vì bọn họ đã không còn lương tâm từ lâu rồi, nhưng thực tế hắn là người duy nhất chưa làm bất cứ điều gì với Guide, kẻ đã kích thích ham muốn của hắn. Để chiến thắng. Anh ta không muốn thua những người khác. Dù là gì đi nữa.
"Tốt hơn hết là đừng chọc tức chúng tôi quá nhiều. Trừ khi em muốn bị bốn người đang ở đây nhào lên cùng một lúc."
Woo Shinjae nói với giọng nhàn nhã.
"Bây giờ mọi người đều hơi ... đói. Và Chan, người thường nói chuyện như bị một cây lau nhà nhét vào miệng, nhưng cậu ấy cũng đang cố kìm lại."
"Đệt, tên khốn này. Cậu mới là người đang nói ấy."
Chan bực mình. Mặc kệ, Shinjae, đang khoanh tay, quay đầu nhìn Yoogeun.
"Guide Baek, em đã từng đến rạp chiếu phim chưa?"
"..."
"Em đã bao giờ xem một bộ phim ở nhà?"
Yoogeun không trả lời. Cậu nhìn xuống sàn và lắc đầu. Đôi mắt đen sáng lấp lánh dưới ánh sáng màu chàm của máy chiếu.
"Hãy là một cậu bé ngoan. Tôi không nghĩ rằng chúng ta đã có thời gian giải trí thích hợp kể từ khi Guide Baek Yoogeun tham gia, vì vậy tôi chủ ý sắp xếp một ngày cho riêng mình."
Thời gian rảnh rỗi? Điều này thậm chí còn không vui chút nào. Yêu cầu cậu ấy tận hưởng thời gian rảnh rỗi giữa những người đang đối xử với mình như một con vật thấp kém. Bất cứ khi nào bị đối xử như vậy, cậu đều cảm thấy nhục nhã hơn cả việc bị đánh đập hoặc bị khạc nhổ vào mặt. Nhưng đã bao giờ Yoogeun có quyền từ chối? Woo Shinjae và những người khác đã quyết định làm như vậy nên cậu phải tuân theo. Họ có thể chơi trên sân khấu bizzare này bao nhiêu lần tùy thích. Cũng giống như lần đầu tiên cậu ấy tham dự bữa ăn tối với bộ quần áo mà Taein gửi cho.
Sau một thoáng xung đột nội tâm, Yoogeun cắn môi dưới và quay lại. Cho dù đó là một bộ phim hay một cái gì đó, cậu ấy chỉ phải ngồi yên trong vài giờ. Điều này còn tốt hơn một bữa ăn kiểu phương Tây xa hoa. Cậu không thể làm gì được cả.
Nhưng vấn đề hiện tại là không còn chỗ trống. Tất cả những chiếc sofa đơn đều đã có chủ và chiếc sofa nhiều chỗ duy nhất đang có Shinjae nằm. Shinjae cười rạng rỡ và dang tay ra.
"Lại đây nào. Tôi sẽ tặng em một cái ôm."
"...."
Yoogeun phớt lờ anh và ngồi xuống sàn trước sofa. Thay vì bị xúc phạm, Shinjae đã bật cười như thể anh ấy biết nó sẽ thành ra như vậy. Heesoo, người đang chọn một bộ phim nhìn qua hộp DVD mà không gặp bất kỳ khó khăn nào ngay cả trong bóng tối, nhanh chóng chọn một bộ phim và phát nó. Một đoạn video rõ ràng đã được chiếu trên tường.
Những gì Heesoo chọn là một bộ phim về zombie. Cốt truyện kể về một vụ tai nạn khi một loại virus zombie được phát tán trong khuôn viên trường đại học do một nguyên nhân không xác định, lây nhiễm cho sinh viên và giảng viên hàng loạt. Giống như những bộ phim thây ma điển hình, có một bữa tiệc máu me liên tục trong suốt thời gian chiếu. Máu bắn ra không ngừng và nội tạng tràn ra. Thật đau đớn. Tiếng la hét của con người và tiếng gầm gừ của quái vật được phát ra từ loa chất lượng cao.
Đây là lần đầu tiên Yoogeun được xem một bộ phim đúng nghĩa. Thật hấp dẫn khi thấy đoạn video được trải ra trên một màn hình lớn có chiều rộng và chiều dài vài mét. Trong vài phút đầu tiên, cậu ấy quên mất rằng mình không thoải mái với tình huống này và đắm chìm vào bộ phim. Sau đó, cậu nhanh chóng mất hứng thú. Cho dù một thây ma có đáng sợ đến đâu thì nó cũng ít đáng sợ hơn nhiều so với những dị nhân mà cậu đã chứng kiến. Thực tế mà Yoogeun thuộc về còn tàn khốc và đau khổ hơn rất nhiều so với thế giới trong phim được tạo ra bằng CG và các hiệu ứng đặc biệt.
Cậu liếc ngang một cách vô nghĩa. Nghĩ rằng các Thợ săn khác cũng sẽ phản ứng với điều này như cậu. Nhưng phản ứng của họ thật bất ngờ.
"Ư. Nó quá tàn bạo."
Heesoo ôm lấy cơ thể bằng cả hai tay và rùng mình. Chan tặc lưỡi khi nhai nachos.
"Tại sao những bộ phim ngày nay đều bạo lực như vậy? Tại sao không thể làm một bộ phim mà họ không giết ai đó?"
"Em đoán em nên chơi thứ gì đó khác. Nếu em gặp ác mộng vào ban đêm thì sao?"
Yoogeun không nói nên lời. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, vô số suy nghĩ quay đi quay lại trong đầu cậu. Họ không thích những thứ tàn nhẫn? Họ ghét bạo lực? Họ là người thích chơi đùa với mọi người như một thứ đồ chơi?
Đột nhiên một bàn tay vươn ra từ phía sau. Shinjae, người đang nằm trên ghế sofa, nắm lấy cổ tay Yoogeun và nhẹ nhàng đặt lên để che mắt mình lại.
"Ahh ... Tôi sợ quá."
"..."
"Đáng sợ quá, tôi không muốn xem nữa."
Yoogeun không biết phải trả lời như thế nào.
"Buông ra đi."
Đầu tiên, cậu ấy cố gắng kéo cổ tay mà Shinjae đang nắm chặt. Nhưng anh ta thậm chí không nhúc nhích. Shinjae khẽ rung mi dưới lòng bàn tay của Yoogeun và thì thầm.
"Guide Baek Yoogeun, tôi nghĩ rằng em quá lạnh."
Yoogeun kéo cánh tay của mình ra hết sức có thể. Bàn tay đang che từ trán đến sống mũi của Shinjae hầu như không rời ra. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, một dấu tay đỏ hồng đã hằn lại trên cổ tay cậu. Những người này thậm chí có nhớ rằng Yoogeun không khác gì những người bình thường về khả năng thể chất không? Gã này đã không ngần ngại sử dụng sức mạnh của mình.
"Em nhớ khuôn mặt của tôi đến vậy sao?"
Shinjae mỉm cười và nháy mắt. Mặc kệ Chan bên cạnh, người đang giơ ngón giữa lên giả vờ nôn mửa.
"..."
Không nhận ra điều đó, Yoogeun hạ tay xuống và che mắt anh lại. Đó là một hành động thiếu suy nghĩ. Khuôn mặt ở cự li quá gần của anh ta quá là hào nhoáng, bằng cách nào đó cậu ấy muốn gạt nó ra khỏi tầm mắt của mình. Mãi một lúc sau, cậu mới nhận ra rằng mình đã làm một điều ngu ngốc nhưng đã quá trễ. Shinjae bắt đầu cười, đôi vai run lên và ngước mắt nhìn.
"Hyung, em cũng vậy!"
Heesoo nhanh chóng đến gần, ngồi xuống trước mặt Yoogeun và dang tay ra.
"Em cũng sợ. Em sợ chết khiếp. Mau ôm em một cái đi."
Lời nói rất đáng yêu, nhưng bàn tay chậm rãi len vào, nâng phần dưới của chiếc áo len màu xanh lá đậm mà Yoogeun đang mặc lên. Yoogeun nắm lấy cổ tay cậu ấy và kéo nó ra.
"Bỏ tay ra đi."
"A, anh thật xấu tính."
"Thật vớ vẩn."
Chan tặc lưỡi. Bộ phim đã bị lãng quên. Zombies kêu la ầm ĩ trên màn hình không có khán giả.
Ji-ing. Một âm rung vang lên. Một thông báo cuộc gọi xuất hiện trên màn hình điện thoại di động của Taein. Taein, người vẫn đang lặng lẽ ngồi cau mày, nhanh chóng đứng dậy.
"Vâng. Tôi là Joo Taein."
Anh băng qua căn phòng tối mà không do dự và hướng đến lối ra. Những người bị bỏ lại dường như chẳng có chút quan tâm nào. Thay vào đó, họ có vẻ nhẹ nhõm một cách kỳ lạ như thể đó là một điều tốt khi Taein phải ra ngoài. Tiếng bước chân đều đặn xa dần. Nghe âm thanh bị nghẽn lại, Yoogeun ngồi giữa Shinjae và Heesoo trở nên ghen tị với Taein ngay lúc này.
"Anh không nghĩ rằng tốt nhất hyung nên gắn bó với em sao?"
Heesoo nắm chặt lấy cánh tay Yoogeun và rên rỉ. Họ đều mất trí như nhau, liệu có ai tốt hơn hay tệ hơn à? Không có chuyện nhảm nhí như vậy.
"Thành thật mà nói, các hyung khác đã lớn và già rồi, không phải là họ rất thô thiển sao? So sánh thì rõ ràng em đáng yêu và tươi tắn hơn. Em còn trẻ và thậm chí còn giỏi làm tình nữa. Đi đâu mà kiếm được một người như thế này? Phải không? Hmm?"
"Kwon Heesoo, cậu bị điên à? Ah đợi đã. Cậu luôn luôn phát điên đúng không?"
Chan duỗi thẳng chân ra và đá vào lưng Heesoo.
"Ah, đệt. Thật bẩn thỉu."
Heesoo trừng mắt nhìn Chan qua vai mình, khó chịu vì cảm giác bị bàn chân trần to lớn kia chạm vào lưng. Sau đó, cậu nhanh chóng nhìn lại Yoogeun với khuôn mặt dễ thương quyến rũ.
"Yoogeun hyung, hãy yêu em nhất nhé. Em sẽ chăm sóc anh thật tốt."
Sự thay đổi thái độ quá nhanh chóng. Nó giống như một lễ hội hóa trang. Shinjae, người đang nằm ngửa và nhàn nhã xem kịch, lên tiếng.
"Cậu phải trông thật đẹp để Yoogeun-ie thích cậu."
"..."
Nếu ai đó nói như thế, cậu ấy sẽ đáp lại rằng "Em đẹp hơn anh, hyung, vì vậy đừng lo lắng về điều đó", nhưng điều này khá khó khăn vì người kia là Shinjae. Heesso cắn môi và chuyển chủ đề.
"Ngón tay hoặc ngón chân, em sẽ không động vào những cái không thể mọc lại được nếu bị cắt mất. Móng tay và móng chân, uh... ừm. Em không thể đảm bảo điều đó. Nhưng em sẽ cố gắng cứu anh nhiều nhất có thể. Anh nghĩ sao?"
Anh cảm thấy mình có thể sẽ mất trí nếu cứ tiếp tục nghe cuộc trò chuyện này. Yoogeun đẩy Heesoo ra.
"Tránh ra. Tất cả đều khốn nạn."
Nụ cười nhanh chóng biến mất trên khuôn mặt của Heesoo như thể một đoạn video được quay ngược lại.
"Anh không thích sao? Hyung."
"Đó là những gì tôi vừa nói..."
"Tại sao lần trước anh lại dạng chân ra cho em?"
"Gì cơ?"
"Anh đã bắn rất nhiều khi em mút cho anh. Em đã nghĩ rằng cuối cùng anh cũng mở lòng với em. Có phải chỉ mình em nghĩ thế không??"
Đôi mắt nâu của Heesoo nhìn vào Yoogeun ánh lên một tia sáng kỳ lạ. Như nhãn cầu con búp bê rẻ tiền làm bằng nhựa và thủy tinh.
"Thật kỳ lạ. Các Guide khác luôn cầu xin sự giúp đỡ mỗi ngày, nên không mất nhiều thời gian để em cảm thấy mệt mỏi với điều đó. Nhưng còn anh, hyung, em nên nói thế nào đây? Nếu anh thích các hyung khác hơn em, dù chỉ hơn một chút, em sẽ thực sự tức giận đấy.... Ah! Chỉ mới nghĩ về điều đó thôi cũng đủ để em nổi điên lên rồi."
Heesoo lần mò và nắm lấy tay Yoogeun. Anh cố gắng rũ nó ra một lần nữa. Nhưng cho dù có làm gì thì anh cũng không thể rút tay lại. Cánh tay dường như bị bao bọc xung quanh bằng một cây nho dày và mạnh mẽ. Hai tay bắt đầu được nâng lên.
"Anh có muốn em giết anh ngay bây giờ không? Phải, anh nói đúng. Em thà giết anh ngay bây giờ bởi vì em không muốn chứng kiến điều đó xảy ra. Yoogeun hyung, anh có muốn chết ngay bây giờ không?"
"Ặc..."
Cả hai bả vai bị nắm chặt trong tay Heesoo cảm giác như sắp bị nghiền nát. Một tiếng rên rỉ không kìm được phát ra.
"Ai sẽ giết Guide của tôi?"
"Không phải của cậu, mà là của chúng ta."
Chan ngay lập tức bác bỏ lời nói của Shinjae. Trong khi đó, tay Heesoo càng lúc càng leo lên cao. Những ngón tay dài trắng nõn quấn quanh cổ Yoogeun.
"Nếu cậu đã muốn sở hữu riêng hắn thì đáng nhẽ ngay từ đầu cậu không nên ném hắn vào giữa chúng ta."
"..."
"Ai là người đã bảo chúng tôi muốn làm gì thì làm? Đấy là lời của cậu, không phải của tôi." (Shinjae từng nói, tôi chỉ cần thứ mình muốn từ cậu ta, còn lại thì tùy các cậu muốn làm gì thì làm, tôi không quan tâm.)
Ngay khi Chan vừa nói xong, Heesoo đã hạ gục Yoogeun và trèo lên người anh. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ngay trước khi tầm nhìn của anh ấy bị che đi, Shinjae lọt vào tầm mắt anh. Cái miệng khép chặt lộ ra vẻ bất mãn không thể kiểm soát, mặt hắn lạnh như băng. Anh không bao giờ có thể ngờ rằng người đàn ông luôn táo bạo và trơ trẽn kia lại có thể để làm ra vẻ mặt như vậy.
Tại sao? Tại sao hắn lại bày ra khuôn mặt đó? Rốt cuộc, nếu Yoogeun chết hay bị thương, hay bị cưỡng hiếp tập thể trên chính tầng này ... anh ta cũng đâu có lý do gì để quan tâm. Gục đầu xuống sàn nhà lạnh lẽo. Heesoo bóp cổ Yoogeun bằng cả hai tay và đồng thời hôn anh. Một chiếc lưỡi ướt át luồn vào giữa đôi môi.
"Hức ưm..."
Anh không thể hít vào hay thở ra. Để làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn, Heesoo lấy hết hơi thở còn sót lại trong miệng. Từ đầu lưỡi qua cổ họng đến tận bên trong phế quản, mọi thứ dường như ở trạng thái chân không.
"Đúng là thế."
Giọng của Shinjae đã vang lên trên đầu anh. Một nụ cười đã trở lại trên khuôn mặt gã.
"Phải. Hãy làm những gì các cậu muốn."
Chan cười toe toét và ném túi khoai tây chiên rỗng lên sàn. Sau đó, anh ta từ từ ngồi dậy với cánh tay tựa trên ghế sofa. Cơ đùi ẩn dưới lớp quần thể thao co giật.