Chereads / Xuyên không nhớ xem ngày / Chapter 1 - Chương 1: Đôi khi cuộc đời là những lựa chọn mang tính mệt mỏi

Xuyên không nhớ xem ngày

DaoistGd51tS
  • --
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 7.4k
    Views
Synopsis

Chapter 1 - Chương 1: Đôi khi cuộc đời là những lựa chọn mang tính mệt mỏi

Nếu mà để Phương Tịch Nhan nói về cuộc sống của một dân văn phòng chính hiệu, cô chỉ muốn nhắc đến sự mệt mỏi mà thôi. Mệt mỏi thế nào ư? Nó chính là mệt mỏi từ mức lương cho đến cái gọi là bữa trưa văn phòng, đương nhiên bao gồm cả sớm tối đi lại rồi.

Nghĩ mà xem, nếu không phải nghề chọn người thì ai lại chịu công việc dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó mà lương dừng lại ở đủ đi xe bus chứ? Dù cho là cô đi làm cho vui, cho quên sầu, cho có việc mà làm, khoe sự giàu có thì cuộc sống văn phòng vẫn luôn bí bách cực độ.

Tịch Nhan đôi khi nghĩ có chọn lại bản thân đi đến châu Phi còn hơn, tuy là mệt một chút nhưng không mệt lại còn lương thấp thế này. Tới đây lại than thở bản thân sao không mau kiếm một ông chồng giàu có để nửa đời sau nhàn nhã? Giá như người giàu thuyết phục nhau lấy cô thì tốt. Tới lúc này đột nhiên nghĩ sau này bản thân cũng là một người mẹ, cũng có con trai, sẽ trở thành mẹ chồng. Mà bà mẹ chồng này tính tình đủ giành giải người quái đản nhất năm, vậy thì con dâu cô sẽ sống sao? Ôi mẹ ơi, không phải bà mẹ già ở nhà cũng là phú bà đó sao, cũng giành giải khó tính nhất năm. Vậy thì cơm nhà giàu không ăn được rồi, vẫn là ăn cơm tự trồng tự nấu thì hơn.

Mấy đồng nghiệp nữ vác đến chiếc máy sấy thương hiệu quốc tế nổi tiếng nào đó, ồn ào ra vào rằng tháng này bạn trai được tăng lương. Tịch Nhan nghe mà mừng thay cô ta, tiện miệng ăn luôn hộp bào ngư sấy khô được tặng. Cái gì mà bạn trai tăng lương, cái gì là tương lai rộng mở? Chẳng phải đều như thành phần in trên bao bì sao? Nhìn thì chi tiết, nhiều dưỡng chất, thật ra toàn là lừa người cả. Nghĩ mà xem, cho dù anh ta giàu có thật, yêu bạn thật. Nhưng ở cái tuổi dưới ba mươi này anh ta giàu có đến mức mua được nhà sao? Trừ 1% kiệt xuất vô cùng của nhân loại, còn lại đều là ngửa tay nài nỉ bố mẹ giúp đỡ cả. Mà đã là nhờ vả đương nhiên phải chờ người ta gật đầu rồi, dễ thì tốt mà không dễ thì khỏi hỏi. Mà lấy rồi ai chắc họ sẽ dễ sống đâu? Dù gì hôn nhân cũng là cánh cửa đầu tiên mở đến một phó bản mới, dễ hay khó còn phải coi xem máy chủ vui hay buồn, KPI tháng này của nick bạn đang ở bao nhiêu. Chứ không phải mừng hụt nhìn lên trời cười đâu. Cứ nhìn cô đi, tưởng đầu đã đi hết một vòng sự vui vẻ thiên hạ, nào có ngờ về làm nữ đế vương quốc tiểu cường, còn chôn chân ở đây nữa. Ôi cuộc đời!

"Nhan Nhan! Không phải cô đang ăn kiêng sao? Thế mà lại chịu ăn đồ sếp tặng rồi?" Một điều tương đối kì lạ, Nhan Nhan xưa nay khó tính vô cùng, tuyệt đối là có chuyện gì đó.

Thật ra một con tiếc tiền không nỡ không ăn, nhưng ăn càng không nỡ. Cuối cùng vẫn phải lấy ra ăn. Than thở: "Không có ăn, chỉ là còn ba ngày nữa hết hạn. Mà cô không ăn sao?"

Nữ đồng nghiệp đột nhiên chớp muốn rụng mắt, Tịch Nhan hiểu là sau lưng đang có một ai đó thính hơn chó, nhỏ nhen hơn cả mấy con nhỏ trà xanh đầu ngõ. Người đó chỉ có thể là vị sếp đại nhân đại lượng, chuyên tặng nhân viên đồ hết hạn và tính toán từng xu mẻ.

"Tịch Nhan!" Tiếng gọi mang theo năm mươi phần thân thương, mười phần phẫn nộ.

Hoàn toàn quay người lại, trưng ra sự mệt mỏi: "Chào sếp." Nói thật khi cô đang đói chớ nói là sếp, là ma quỷ cũng sẽ nát vụn dưới hàm răng này thôi. Mà ừ thì… ông sếp kia cũng đâu có kém cạnh cô, ở cái công ty này người dám không coi ai ra gì chỉ có một. Mà người dám chống lại cũng chỉ có một. Sâu xa trong đó thì lắm nguyên do. Nhưng cái lớn nhất chính là họ được đến làm để dằn vặt nhau, dằn vặt cho đến khi một kẻ hết dở, một kẻ hết bao che. Là bao giờ đây? Chắc là không bao giờ, thoáng cái đã qua ba năm rồi, người nên phạt thì rồng phượng bay cao, tiền đồ rộng mở. Nạn nhân sớm than tối khổ, chỉ dám nuốt ngược nước mắt vào trong.

"Em không ăn trưa sao?"

Đối với câu hỏi mang hàm xúc một vạn lần này cô muốn đứng lên vặt anh ta như vặt lông gà. Đều như vắt chanh, ba năm nay sáng trưa chiều tối đều hỏi nhau ăn gì, ăn có ngon không, rốt cuộc khi nào hai người khổ sở nghèo nàn hết bị đày đọa? "Nếu nói tôi mới ăn tươi nuốt sống một con chó, đến mẩu xương không chừa anh có tin không?"

"Tôi tin!" Đặt tay lên bàn phím máy tính: "Em nói gì tôi cũng tin." Một câu nói nhắc lại sự kiện xát muối vào vết thương. Tịch Nhan kia biến đi mấy phần chán nản, thêm mấy phần mệt mỏi.

Tịch Nhan cười, tại sao họ lại tình thâm thế này à? Đó chính là vì vào ngày tháng đẹp đẽ nhất cô trở thành tình đầu của anh tài giới lưu lượng. Sau đó anh ta làm một bản hợp đồng không yêu đương. Tiếp theo thì vị trước mặt đây bị đuổi vì bản hợp đồng không yêu đương đó. Mà ai gây ra sự vụ này? Là cô đó, chính là cô! Đến đây không khỏi rớt nước dãi, nhớ về vị người yêu cũ ngon ngọt mọng nước, đổi lại một trăm vạn lần cô cũng làm thế thôi. "Anh có liếc tôi rụng mắt tôi cũng không sống lại bản hợp đồng đâu. Ngày ngày nóng mắt chết sớm."

"Sao có thể?" Người đàn ông chỉnh lại cổ áo: "Tịch Nhan! Vị đó gọi cho tôi, đếm ngày thì hợp đồng kia hết hiệu lực rồi. Anh ta muốn tìm em."

Cô cảm thấy bào ngư sấy giòn này hình như là gián trá hình thì phải? Nhìn tiếp bảng thành phần, cuộc đời lừa dối. Những thứ ngon đều là gián đội lốt cả. Phủi tay: "Nên thấy vui hay buồn nhỉ?" Vậy là hai người sẽ được thuyên chuyển công tác rồi, một người về làm quản lý cho ngôi sao như mong đợi, một người về làm bạn gái ở nhà hưởng thụ. Thật đáng mừng mà, mừng đến muốn rớt hàm trên.

"Cậu ấy hẹn em tối nay."

Hẳn tối nay, nóng lòng thế là có gia sản mấy trăm triệu đô tặng cho tình cũ sao? Hay là lại trà xanh kèm hoa hồng? Thật sự cô quá chán nản cái cuộc đời này. "Có hoa và nến thì nhớ gọi thêm cho tôi một phần thịt bò chín kĩ, thêm hai bát nước sốt to nhé. Phải rồi tôi không uống rượu, cứ mang lên hai cốc nước chanh không đường là được."

Vị sếp đó nhăn mặt rời đi, nữ đồng nghiệp nói thêm: "Anh ấy giờ là đỉnh lưu đấy. Cô thật sự dùng thái độ đó đổi vinh hoa sao?" Chuyện của Nhan Nhan mọi người đều biết. Cũng thương cho cô ấy phải chia lìa với người yêu. Nhưng không phải ngoài cái rủi là cô ấy phải ở đây làm nhân viên với lương bèo bọt thì mặt tốt là anh ta vẫn nhớ bạn gái đó thôi?

À lại là câu chuyện mặt đẹp ắt hẳn nhân cách đẹp. Thở dài hai hơi, muốn thế nào giờ? Ở nhà chờ anh ta nuôi, hay là lại chúng ta rất tốt nhưng anh rất tiếc, van cầu em chờ anh? "Tôi là người, không phải chó. Ở trong nhà chờ hạt không tốt cho sức khỏe đâu."

"Thôi đi, dù là hạt chó cô cũng ăn loại mà người khác cả đời với không được. Còn cái vị kia nữa, không phải là chủ tịch tập đoàn gì đó sao?" Quanh Nhan Nhan đều là đàn ông có tiền, nếu không phải bố cô ấy giàu nhất vùng và tính cách quái đản họ đã nghĩ đây là gái bao rồi.

"Rửa tiền." Nhan Tịch lết cái thân xác mỏi mệt lên, có trời mới biết đám cuồng thần tượng đáng sợ thế nào. Lần trước cô đã bị họ dí phải leo ống nước từ tầng bảy xuống. Lần khác còn châm lửa gây hỏa hoạn để lùa người ra, hại cô xíu nữa mất mạng. "Ở lại mạnh khỏe. Nếu còn sống sẽ còn tương ngộ."

"Ơ!" Vị đồng nghiệp kia có chút ngơ ngác.

Tịch Nhan bỏ đi, đêm nay sẽ là một cuộc chiến dài hơi đây.