Chereads / Xuyên không nhớ xem ngày / Chapter 3 - Chương 3: Kiếp sống của một con gián.

Chapter 3 - Chương 3: Kiếp sống của một con gián.

Cảm giác khô thoáng bao lấy người, có đôi chút giống với lụa tơ tằm thượng hạng. Khi ta mở mắt ra bốn bề đã là một cái cảnh khác. Không có y tá, không có bác sĩ, chỉ có mùi hương của tiền, đúng vậy là mùi trầm hương thượng hạng không thể xuất hiện ở thế kỉ hai mươi mốt sóng gió. Hay nói cách khác thì ta Tịch Nhan đã đi đời nhà ma rồi.

Bật dậy từ một kiếp sống qua đi, tưởng như là thiên niên dừng lại, chạm lên người. Nhận ra đây là một bộ đồ tơ tằm màu tím, họa tiết trên đó là phượng và mây. Theo chút hiểu biết ít ỏi khi còn sống thân phận của khổ chủ này phải là công chúa. Hoặc hoàng hậu, nhún nhẹ vai trái, hô lên: "Ta muốn uống nước."

Từ ngoài có ba người chạy vào, một người tầm ba mươi tuổi, hai tiểu cô nương mười bốn tuổi, họ vội vã quỳ cạnh giường. Người lấy nước đưa ta, người lấy khăn lau mồ hôi trên trán, thái độ vô cùng cung kính: "Công chúa, người cuối cùng cũng tỉnh rồi."

Công chúa nghe có vẻ vô cùng căng thẳng, nhất là với một con bọ chó đam mê nhảy nhót liên tục như ta. Nghĩ đến đám lễ nghi cung đình cùng với sớm tối thình an, thầm nghĩ hay là chết mẹ nó luôn nhỉ? Ánh mắt cung nữ bên dưới có vẻ quyết tuyệt lắm, hẳn là không tìm cách chết ngay được. Đã thế bà đây phải dùng mưu, giả bộ ngon ngọt: "Ta mất trí nhớ rồi." Một hơi uống cạn cốc nước ấm, liếc qua ba người kia, thái độ của họ không có gì ngạc nhiên. Đoán chừng là đã biết trước điều này, không sao. Vậy thì càng dễ sống.

"Thái y nói sao? Có chuyện gì xảy ra?"

Không có hồi đáp, Tịch Nhan cười: "Bản công chúa hỏi các ngươi dám không trả lời sao? Dám khi quân?" Dọa trẻ nhỏ một chút, tiện thể thám thính xem công chúa này có được sủng hay là không, sau này còn dễ nói chuyện. Nhỡ là kiểu đích công chúa trân quý thì coi như đập đầu vào tường rồi.

Nô tỳ mặc áo màu lam: "Công chúa, hoàng hậu nương nương đã không còn nữa. Xin người nén đau lòng!"

"Tiên hậu đã về với trời, xin công chúa trân quý bản thân. Người dù sao cũng là đích công chúa duy nhất của vương triều."

Đau lòng cái gì chứ? Chết cũng không phải do ta định, ghi tên sổ sinh tử không phải ta làm, hơn nữa mẹ con đoàn tụ là chuyện tốt. Chuyện xấu là ta không phải công chúa, và không có năng lực làm công chúa. Bất đắc dĩ thám thính: "Cha và huynh trưởng của ta đâu?" Hai kẻ đó không có thì bỏ đi tương đối dễ, tự tin vào nhiều năm học lực của bản thân.

"Bệ hạ cùng thái tử ở ngoài biên ải. Hiện trong cung Thập hoàng tử theo lệnh đưa nương nương về hoàng lăng, phải mười ngày nữa mới về."

Một câu chuyện thú vị, chồng và con trai ra trận, thiếp nhất ở nhà bức chết chính thê sao? Xem chừng thế lực không nhỏ, thủ đoạn cũng lớn. Nhưng ta chỉ là một con gián vừa mới chết đi sống lại thôi, đương nhiên không có ý nghĩ báo thù. Mà kể cả có muốn báo cũng phải chờ viện quân về đã, hiện thời núi cao hoàng đế xa, vớ vẩn lại theo tiên hậu xuống đó giờ. Cơm của lãnh cung có tệ thì cũng còn ngon hơn đại tiệc của diêm vương, tội gì phải khổ? Phải triệt để giả điên mới được, vắt óc nghĩ xem có tài cán gì không? Đột nhiên nhớ ra không phải bản thân giỏi nhất là bắt gián sao? Cái này đủ cho hoàng cung một phen hú hồn hú vía rồi.

Xua tay: "Mấy người các ngươi đi ra ngoài đi." Ta ở trong nghĩ kế bỏ trốn.

Ba người đó vẫn đứng yên, Tịch Nhan dở thói côn đồ: "Bản công chúa nói các ngươi không nghe sao?"

Lúc này đám nô tỳ đó mới lui ra ngoài. Tịch Nhan đứng lên, âm thầm tính toán, hiện tại giả điên không những thoát kiếp mà còn cắn ngược lại được một cái. Hoàng với chả cung, chẳng thà ta bắt gián đi bán, ngày kiếm đôi ba cái bánh bao khô ăn còn hơn. Ở nơi này sống nay chết mai, thọ thế nào được mà hưởng phúc đây? Đúng là vàng treo trên dao mà, đi càng sớm càng tốt. Mà hay là… nghĩ đến hoàng lăng âm u nhưng lại là nơi ít người để ý, ta đến đó sớm tối làm khùng điên cũng được đấy chứ? Hơn nữa lúc ở hiện đại tuy cuộc sống tẻ nhạt còn có điện thoại, ti vi và tên lưu lượng chó má kia để rủa xả, giờ thì sao? Chân chính trắng tay, đến cả người để chửi còn không có, đời người dài lắm, sớm tối hành lễ với thỉnh an khác nào hành hạ? Sợ là qua đôi ba năm nữa bản thân bị đồng hóa từ tộc bọ chó thành tộc điên mất.

Tiếp theo bước đến bàn trang điểm bằng gỗ tử đàn, lật lật lấy hai cây trâm cố định tóc bằng ngọc màu xanh lam, cái này chắc là dùng tạm thay đũa được. Lấy thêm một cái hộp gỗ trông quý giá nữa, lát bỏ gián vào đây cất. Xong xuôi mạnh mẽ đạp cửa xông pha ra ngoài, một đường lao đến góc tường bới đất.

Hai khắc sau Tịch Nhan bằng hơn hai mươi sáu năm kinh nghiệm bắt gián đã kiếm được bốn mươi con gián cùng với mười lăm con giun béo tròn. Đắc ý bỏ chúng vào hộp đựng trang sức, tiếp đó leo về phòng bằng đường cửa sổ.

...…..

Đêm rất nhanh đã đến, Tịch Nhan nằm chờ dài từ buổi chiều đến đêm mà chẳng có ai buồn hỏi đang làm gì, thậm chí đến nửa cốc nước còn không có. Làm cho người nào đó am hiểu sâu sắc tại sao hoàng đế hận nhất là hậu cung chuyên quyền, nói thật thì ta còn hận việc bị bỏ đói đến ghi thù, nói gì đến hoàng đế ngàn dặm bôn ba bị thiếp thất vả vào mặt. Thầm liên tưởng đến lúc khải hoàn phát hiện mình giống y như cái thớt chặt cá, còn hậu cung kia đều là của một con dở nào đó từ đâu đến, không làm mà hưởng trọn vinh hoa tổ tiên để lại. Mặt vị phụ hoàng của ta phải đặc sắc lắm đây, y hệt lão cha ta khi bị gián tập kích cho mà xem.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa khe khẽ, Tịch Nhan mau chóng mở ra. Nhìn thấy đó là hai nô tỳ buổi sáng hầu hạ, trên người họ còn có mấy vết roi đang rướm máu. Ai da, cuộc đời không giống như phim, nhưng khi phim giống cuộc đời thì ba chấm.

"Công chúa, chỉ có mấy cái bánh bao khô thôi. Người ăn tạm chờ đến khi Thập hoàng tử về."

Tịch Nhan không nỡ lòng ăn, quay lại bàn trang điểm lấy ra lọ thuốc đưa cho hai bọn họ: "Ta là công chúa, bà ta không để cho ta chết đâu. Chẳng qua là muốn vũ nhục thôi, đổi lại là các ngươi phải cố sống qua cơn hoạn nạn này." Nghĩa khí trong lời nói, hào sảng trong cốt cách, nhưng đói thì không chịu được đâu. Ta diễn đó, phải oan sai để lúc bỏ đi có chứng cứ.

Hai nô tỳ rơm rớm nước mắt rồi nhanh chóng chạy đi. Tịch Nhan trượt dài người trên giường, kẻ đứng sau chuyện này được đấy. Một mình cân cả hoàng tộc… nhưng mà chắc hẳn phải có người trị được bà ta chứ? Lẽ nào hoàng đế không lưu lại quân bài nào sao? Nhớ đến mấy cái lịch sử xàm xí, bảo vệ kinh thành là cấm vệ quân. Hiện tại hoàng cung không có bóng dáng cấm vệ, một là bị ngăn lại ở ngoài hậu cung, hai là đã bị bà ta thao túng. Ta nghĩ thêm một lát, cấm quân chính là cái bánh bao khô, thống lĩnh cấm quân chỉ nghe hoàng đế cùng thái tử, hiện tại trong cung không còn hoàng tử nào. Ta là đích công chúa do hoàng hậu thân sinh, địa vị cao quý không ai bằng. Hơn nữa giờ đây không phải ta mới là người có quyền nhất ở hậu cung này sao? Phải nghĩ cách đi tìm thống lĩnh cấm vệ mới được, lão không biết là một chuyện, nếu lão biết công chúa bị bức đến điên mà không cứu lại là chuyện khác. Lúc này thì khỏi cần hoàng đế về chỉ cần Thập hoàng tử có mặt tại kinh là lão xong đời rồi.

Nghĩ xong xuôi liền đứng lên, bản thân mới khỏi bệnh người còn chưa đề phòng. Đợi hai ba hôm nữa bà ta lo đến đây thì chạy không nổi, phải mau chóng chuồn ra mới được. Tịch Nhan mở cửa sổ, bò ra bên ngoài, không ngờ cung của công chúa bốn góc hoang vắng, không có lấy một cung nhân thắp đèn bên ngoài, vừa tối vừa âm u. Thầm cảm ơn tổ tiên mười tám đời vì cho bản thân một sự quái dị, nếu không phải thuở còn sống đam mê bắt chuột săn gián thì giờ đây có lẽ không thể bò ra khỏi cung. Bóng tối là nỗi sợ với người khác, nhưng Tịch Nhan đã từng đưa Lâm Tức đi xuống dưới công trình bỏ hoang bắt chuột về nuôi một ổ rắn mới nở, bắt gián về nuôi mấy con thú kinh khủng như cóc, bóng đêm là sở trường của ta.

Tịch Nhan giống như một con chuột, men theo bóng đêm thuận lợi ra khỏi cung công chúa. Qua âm thanh của đàn chuột vọng lại nhanh chóng tìm được đường đến tiền triều. Tới đây lại thả mấy con gián ra, để chúng đi trước dò đường. Sau khi xác nhận không có ai mới đi tiếp sang bên kia.

Tiền triều giờ đây u ám lạ thường, những ngọn đuốc được thắp bởi cấm vệ giống như là đuốc trên đường đến Minh giới, ánh sáng yếu ớt đến thê lương.

Tịch Nhan kéo lấy tay một cấm vệ, nhẹ giọng: "Cứu ta!"

Cấm vệ đó thấy công chúa ăn mặc rách nát, cả người đều là vết bầm tím thì vội vội vàng vàng bế người lên, đưa tới chỗ thống lĩnh cấm quân.

Thống lĩnh cấm vệ Khương Liêm đang ở bên trong một gian nhỏ đọc sách, nghe tin thuộc hạ báo Khuynh Thành công chúa bị ngất liền tức tốc đi xem. Đến nơi chỉ thấy khắp tay chân công chúa là vết thâm tím, vết đòn roi, cả người vô lực, khí tức yếu ớt, dường như đã bị bỏ đói lâu. Khương Liêm ở nhà cũng có thê tử cùng con thơ, thấy cảnh này lòng thập phần đau xót, công chúa mới chỉ là đứa trẻ. Bà ta cùng tiên hậu có bao nhiêu hận thù thì người cũng đã về với thiên cổ, hà tất phải làm khó hài tử?

"Các ngươi mau đi mời thái y tới."

"Sợ là thái y…"

Khương Liêm nhìn thuộc hạ, thái y cũng không dám tới sao?

"Thuộc hạ nghe tin cung nhân truyền ra cung của công chúa đã bị cắt hết mọi đồ dùng, đến cả người hầu cũng bị đày đi chỗ khác. Mấy ngày nay đều là người tự sinh tự diệt."

Tịch Nhan nằm trên giường bật cười thầm, mấy ngày đào đâu ra? Bà ta mới dở thói sáng nay thôi, vết trên người đều là ta tự làm đấy. Giờ thì xem ai tin một vị thiếp thất đây, ta là đứa trẻ vô tội mà, trẻ con làm gì biết nói dối? Sau đó bật người dậy, co rúm vào góc giường, nước mắt lưng tròng: "Ta… ta không có muốn chịu đòn…"

Khương Liêm thấy cảnh này thì đỏ ửng mắt, vội vã chạy tới chỗ công chúa, ông quỳ bên giường, nắm lấy cánh tay nhỏ: "Công chúa, không sao rồi. Lão thần bảo vệ người."

Tịch Nhan lắc đầu: "Không đâu, toàn là gián và chuột. Chúng ở khắp nơi…" Siết tay ông ta: "Thật sự rất đói, bà ta không cho ta ăn… không cho ta nước, khắp nơi đều là gián và chuột… ta sợ lắm."

Khương Liêm không kìm được lòng, ra lệnh cho thuộc hạ: "Mau viết thư cho Thập hoàng tử và bệ hạ. Chuyện ngày hôm nay không thể cho qua được."

"Không, bà ta sẽ giết người đấy."

Lúc này phiêu kị tướng quân Lục Nhất đi vào, nghe được câu nói của công chúa ông ta nhất thời dừng bước: "Chuyện gì đây?"

Khương Liêm không muốn nói thêm, lão đứng lên cùng Lục Nhất đi ra ngoài. Đến phòng khác hai người nói: "Lục Nhất, hiện thời cung không có hoàng tử nào, các vị khác không ở đất phong thì cũng là theo thánh thượng ra biên ải. Công chúa ở lại đó chịu khổ ta không nỡ."

"Thập hoàng tử được trao quyền xử lý chính sự. Hiện thời người không ở đây, cho dù chúng ta gửi thư đến vạn dặm sợ cũng phải tuần sau mới có hồi đáp. Hơn nữa lòng quân không thể lung lay, giờ gửi cho bệ hạ tin thê tử cùng nhi nữ bị đày đọa người sẽ thế nào?"

"Ý ngươi?"

"Không có hoàng tử ở cung, hiện tại người có thân phận cao nhất đương nhiên là công chúa. Người là đích nữ của tiên hậu, có thể thay bệ hạ trừng trị đám người đó." Nói thêm: "Thế này đi, công chúa được tiên hậu đưa cho kim bài miễn tử mà thái thượng hoàng để lại. Còn có cả phượng ấn. Nếu như chúng ta dùng ấn phượng để làm việc bà ta cũng không thể gây sóng gió."

"Thập hoàng tử không tiện can thiệp vào hậu cung, sắp tới người cũng phải ở lại đất phong thêm vài hôm xử lý chính sự. Ta e công chúa không chờ được người về, nhưng nếu làm như ngươi nói có chút không ổn."

"Vậy ngươi chờ ngày mai bà ta đến đòi người đi." Nghiêng đầu: "Lúc đó đích công chúa chỉ còn là bộ xương khô thôi."

Khương Liêm nghĩ một chút, công chúa từ trước tới nay đều là tâm can bảo bối của bệ hạ. Thậm chí đất phong của người còn lớn hơn của các vị vương gia khác, giờ đây họ mà để công chúa chịu ấm ức, đợi đến khi thánh thượng biết chuyện thì không đơn thuần là đôi ba cái phạt nho nhỏ. Nhưng nếu mà xử lý không khéo sẽ gây ra họa.

"Thái hoàng thái hậu năm bảy tuổi đã từng buông rèm nhiếp chính cùng với đệ đệ của mình. Công chúa là con của tiên hậu, ngươi hãy tin tưởng người. Tin vào dòng máu hoàng thất."

Khương Liêm nghe xong liền quyết định, ông gật đầu.