Chereads / Xuyên không nhớ xem ngày / Chapter 2 - Chương 2: Ai rồi cũng phải chết. Nhưng vấn đề là tôi muốn một cái chết được cá nhân hóa

Chapter 2 - Chương 2: Ai rồi cũng phải chết. Nhưng vấn đề là tôi muốn một cái chết được cá nhân hóa

Tịch Nhan mở cửa nhà, đây là một cánh cửa bằng gỗ quý. Vâng đó là thợ làm cửa nói thế, còn cô thì chỉ thấy nó vừa nặng vừa mùi, không hiểu là mấy tên cuồng gỗ ngửi đâu ra hương thơm đất trời tinh túy? Cảm giác như thể cái áo mấy trăm năm không giặt vậy, vừa thối lại vừa ám quẻ. Cánh cửa lớn mở ra, bên trong là lối đi lát sỏi, nhẹ nhàng thì nó cũng phải dài hơn một cây số, và hoàn toàn không có chỗ cho xe đến thẳng nhà, nghĩa là người ở đây phải đi bộ một cây số để vào đến cửa chính nơi ở. Vừa hay lúc này ngoài trời đang mưa phùn, một bầu không khí đẹp tựa ngôn tình, thêm hai ba anh trai ân cần hỏi han nữa là đủ. Chỉ tiếc rằng mấy anh trai đó đi không qua nổi cái sàn sỏi này hằng năm.

Đầu bên kia của con đường sỏi nhỏ có một người đàn ông đang tưới cây dưới trời mưa, mặc dù không ai hiểu ẩn ý đằng sau chuyện cao siêu này… nhưng đó là thói quen đã duy trì hơn mười năm của vị đại gia buôn gỗ.

"Choang!" Theo tiếng đồ rơi là một hồi sét, chiếc giày thể thao rơi xuống ngay chậu cây, tặng kèm khuôn mặt nhăn nhó của Tịch Nhan.

"Đến khi nào thì bố bỏ cái đồ đó đi?"

"Đời là bể khổ, sỏi đá không thể cản con thì khó khăn cũng không thể."

"Nhưng giày thể thao thì có thể đấy." Nhấc lên đôi giày thứ ba trong tuần bị hỏng, sỏi ở đây vừa cứng vừa nhọn, nếu cố tình đi xe vào nhất định sẽ bị thủng lốp. Tịch Nhan ghét cái cuộc sống hào môn phải đi bộ một cây số mỗi ngày, và cũng ghét cái biển sỏi kia… vì thế…

Trong ánh mắt hoảng loạn của vị tài phiệt, cô gái nhỏ trước mắt ông lấy ra một túi gián lớn thật lớn, phải tầm mười cân. Cứ thế chầm chậm thả xuống, trong một giây thôi những con gián hung hãn lao lên tấn công nhà tài phiệt, bâu kín cả người ông, chỉ để lại những tiếng hét thảm thiết.

"Đó mới là cuộc đời!" Tịch Nhan lẳng lặng bước qua, mười hai giờ đêm hôm trước là cô trèo bể nước bỏ thuốc đấy. Xem như nhân quả tuần hoàn cho đôi giày, tiện tay cầm nó lên chôn xuống đất, lẩm nhẩm: "Ra đi thanh thản."

Bước tiếp về phía trước, đi qua cửa nhà. Phía bên trong có hai người phụ nữ đang tám chuyện, một người là mẹ cô, người còn lại là khách của bà. Cũng là bảo mẫu cũ của Tịch Nhan.

"Con gái nhỏ bé, có chuyện gì làm cho khuôn mặt kia sầu khổ?"

"Lão già bên ngoài."

Phu nhân nhấp trà, coi như điếc. Bảo mẫu nhẹ giọng: "Ông ấy đang làm gì?"

"Chống quân xâm lược." Sau đó đi lên thẳng cầu thang, cái nhà này có một điều kì dị nữa là không có thang máy, phòng cô tận tầng năm, mỗi một ngày để leo lên phòng lại mất thêm mấy trăm mét cầu thang nữa. Vừa mệt vừa đói lại thêm hành hạ, sống đến hôm nay đúng là trời đày mà.

"Tịch Nhan!" Âm thanh như thể vọng từ chín tầng địa ngục, Tịch Nhan cười vui vẻ sau đó mất hút.

Phương phu nhân thấy ở ngoài cửa có một người đàn ông đứng trước mưa gió, tay chân toàn gián là gián. Mặt mũi bị che khuất, đúng như kiểu sát nhân biến thái. Bà tiện tay giáng luôn cho kẻ đó hai cái gạt tàn thuốc lá bằng pha lê cao cấp. Sau hai cú này người đàn ông tội nghiệp chính thức ngất đi.

Trên tầng thứ năm của căn biệt thự Tịch Nhan như cũ bận rộn tay chân, đêm nay cô phải cùng anh ta trải qua một kỉ niệm đáng nhớ mới được. Bù cho mấy năm xa mặt cách lòng.

...…..

Chín giờ tối trên tầng cao của một tòa nhà.

Hôm nay là một ngày đặc biệt, khắp nhà hàng đều là hoa hồng đỏ, chủ nhà hàng đặc biệt chuẩn bị một bó hồng trắng, xịt hai ba lần thật đẫm nước hoa, tiếp đó còn thêm vào mấy gói bột để hỗ trợ lưu hương, tạo hiệu ứng cánh hoa phát sáng. Xong xuôi anh ta hướng về chàng trai có thể dùng từ đẹp khuynh quốc nói: "Cậu thử xem Tịch Nhan đối với tấm lòng này sẽ cảm thấy thế nào?"

Lâm Tức không nói gì, tay cầm chặt bông hồng trắng. Cuối cùng cũng có thể ở bên nhau, anh chẳng cần gì hết. Chỉ cần Tịch Nhan vui vẻ là được.

"Lâm Tức à! Lòng của cậu có ai không biết kia chứ?" Tiện sáp người vào cái bàn: "Nhưng tôi nhắc trước chưa chắc cô bé nhà bên hiền dịu như phim đâu."

Lâm Tức cau có mặt mày: "Có ai nói với anh rằng đừng nói về người họ yêu bằng những lời khiếm nhã chưa?"

Chung Hiên cười trừ, một tên đần. Lát nữa ngươi ốm đòn với con nhỏ đó cho mà xem. Tịch Nhan kia không phải loại dễ chọc đâu, không khiến cho tên đần đó đi viện mấy hôm thì quá coi thường cô bé nhà bên rồi.

Đúng chín giờ mười lăm phút chuông thang máy vang lên, cánh cửa mở ra. Từ trong thấp thoáng bóng áo trắng. Tịch Nhan từng bước một tiến lên, tiếng giày cao gót vô cùng có lực nện lên sàn, để lại âm vang như muốn bổ đôi đầu người ở trong. Khi đến trước bàn của Lâm Tức cô dừng lại, ngồi xuống ghế một cách mạnh mẽ: "Chào!"

Lâm Tức vẫn nở nụ cười dịu dàng, đưa đóa hoa cho người đối diện. Tịch Nhan như có như không nghiêng đầu đáp lễ anh ta, cô tháo kính đen xuống, cất vào túi, đưa tay ra hiệu cho Chung Hiên đến gần. Lạnh nhạt: "Mang món lên đi, cảm ơn."

Chung Hiên vẻ mặt rất đặc sắc, nở nụ cười nịnh nọt rồi chuồn luôn. Khi anh ta bước ngang qua thang máy đột nhiên thấy một cô bé buộc tóc hai bên ôm gấu lao ra. Bằng sức mạnh nào đó cô ta lao đến bàn tiệc dành cho cặp đôi, nũng nịu: "Anh Lâm… mấy hôm nay em tìm anh mãi."

Tịch Nhan: "Cô bé? Có phải là tới dùng bữa chung với tôi không?" Nghiêng vai: "Nói trước cô đã đến thì đồ ăn hôm nay phải ăn sạch đấy."

Cô nhóc kia thái độ vẫn vô cùng nũng nịu, nhẹ nói: "Chị Nhan Nhan. Em đã tới đây làm phiền, chị còn tốt với em như vậy. Thực sự là tính tình quá tốt, nào có như em chỉ biết cả ngày làm nũng thôi."

"Cô có ăn hết đồ trên đĩa hay là không?"

"Có!"

Tịch Nhan cười, trong ánh mắt ngạc nhiên của hai người đó mở túi ra, đầu tiên là một túi gián sấy giòn. Lặng lẽ bóc gói lớn 1kg đổ ra ba chiếc đĩa trắng, tưới thêm sốt rượu vang lên, chiếc dĩa bạc lặng lẽ xuyên qua một con thật béo. Chầm chậm đưa tới trước mặt Lâm Tức…

"Cô ăn hay là anh Lâm của cô ăn?"

Lâm Tức mặt đã chuyển sang trắng tinh, trắng đến không còn giọt máu. Anh ta sợ nhất là gián.

"Em không…" Linh Linh còn sợ hơn, anh Lâm kia bị biến thái sao? Yêu thích cái thể loại phụ nữ gì thế này?

Khi tranh chấp còn chưa đến hồi kết đột nhiên xe đẩy đồ ăn xuất hiện, phá tan bầu không khí gượng gạo. Chung Hiên bê lên bàn hai chiếc đĩa đồ ăn được đậy trong một cái hũ sứ đẹp đẽ. Nhưng thái độ anh ta thì không đúng lắm. Ngay khi đồ về đúng chỗ liền rụt người xa về phía sau. Tịch Nhan đứng lên, cô đeo vào găng tay y tế, chậm chạm vào nắp đựng đồ, từ từ mở ra… ngay một giây sau đó khi chiếc đĩa đồ ăn lộ diện, toàn bộ nó là một ngọn tháp gián theo đúng nghĩa đen. Những con gián mỹ to đùng, cất cánh bay tán loạn, có con bay lên gấu bông của Linh Linh, bò lên người cô ta, có con theo bàn bò khắp nơi. Cái duy nhất không đổi là thái độ của Tịch Nhan. Cô kéo khăn trải bàn thật mạnh, hất đổ mọi thứ, để cho mấy thứ đó bay mù trời.

Lâm Tức sợ đến ngồi bệt ra đất, tay chân run rẩy: "Nhan Nhan! Em muốn gì?"

"Em muốn làm hòa với anh đấy." Cô lấy ra lọ xịt côn trùng, vui vẻ xịt lên quần áo: "Anh xem thành ý năm năm của em có đủ lớn không?" Vỗ tay: "Chung Hiên."

Chung Hiên từ một góc lăn lên, anh ta đang mặc đồ bảo hộ dành cho nhân viên y tế: "Có chuyện gì thưa nữ vương bệ hạ?" Thật ra một tiếng trước anh ta đã đoán được cái kết cục này rồi. Chỉ có tên Lâm Tức mù lại đần kia không biết thôi. Tịch Nhan là ai kia chứ? Động vào con bé còn có thể nằm ngủ ngon, ăn uống tốt lấy sức đi kiếm tiền sao? Đúng là quá coi thường người rồi.

"Lâm Tức! Em tới là để làm hòa với anh mà?" Tịch Nhan đưa tay cho anh ta: "Năm năm qua em không ổn lắm, điên điên dại dại. Còn anh thì sao?"

Lâm Tức chần chừ, cuối cùng vẫn nắm lấy tay cô. Là anh có lỗi trước, trừng phạt thế nào cũng đáng.

Khi hai bàn tay chạm vào nhau đột nhiên Linh Linh hoảng loạn lao tới, cô ta xô ngã Tịch Nhan, kéo cả ba người cùng rơi xuống hồ bơi cách đó hai tầng lầu. Trong giây lát cả ba người cùng tiếp mặt nước, chỉ còn lại Chung Hiên ngơ ngác.

"Rốt cuộc đây có phải là một phần của bữa tiệc hay không?"