Chapter 3 - Chương 2

3#

Biên tập Màn Thầu Nhỏ liên hệ với tôi về vấn đề muốn tăng dung lượng trong chương mới của cuốn sách "Tiên sinh nhà tôi có bệnh".

Nhìn vào lịch trình deadline mới của mình, tôi không khỏi cảm thán nhân sinh. Mặc dù không thể tăng ca để viết bởi nếu dám làm thế, vị tiên sinh trong nhà sẽ phát bệnh thật.

Vương tiên sinh: "Chỉ viết trong giờ hành chính, tan ca lập tức trả vợ cho anh."

Vương tiên sinh đã hạ chiếu thư, tôi nào dám cãi lại.

Nhớ lại một lần, vì quá nhập tâm không thoát được nhân vật, tôi đã thức đến 3 giờ sáng để viết. Khi ấy Vương tiên sinh đi công tác ở nước ngoài nên không thể quản tôi. Sau khi về nước, Vương tiên sinh nghe Vân thẩm tố cáo liền lập tức tìm tôi tính sổ.

Tôi: "..." bất lực lắm mà!

Biên tập Màn Thầu Nhỏ: "Thập Tam Nương, chị không thể cố gắng thêm một chút hả?"

Tôi: "Không dám."

Biên tập Màn Thầu Nhỏ: "Vì sao?"

Tôi đáp: "Vương tiên sinh nói, nếu cố viết thêm vài chữ nữa, chi bằng dùng sức lực đó để sinh em bé! Hiện tại tôi rất bận, chưa muốn sinh con. Màn Thầu Nhỏ à, tôi lạy cô, cô đừng ép tôi!!!"

Biên tập Màn Thầu Nhỏ: "Tôi nào dám ép Thập Tam Nương? Độc giả đang muốn đốt tường weibo nhà cô đấy! Nếu cô không ra thêm chương mới, tôi lo lắng tường weibo nhà cô sẽ sáng nhất đại lục."

Tôi: "..." Cuộc sống này, cũng không quá dễ dàng như tôi tưởng tượng.

4#

Trở về nhà, tôi dự định đem vấn đề này nói rõ với Vương tiên sinh.

Nhưng, Vương tiên sinh cứng đầu hệt như rùa đen thối khốn kiếp, muốn lung đổ ý chí, e rằng phải đạp đổ Vạn Lý Trường Thành mới có thể uy hiếp được. Cơ mà, mấy nghìn năm nay, Vạn Lý Trường Thành còn không đổ, chờ được tôi đạp đổ e rằng đã đẻ thêm được vài cuốn tiểu thuyết mới.

Vương tiên sinh: "Bà xã, đừng viết tiểu thuyết nữa. Anh không muốn em vừa già vừa xấu vừa ẩu. Ngoan, gác bút quy ẩn sơn lâm đi. Chúng ta sinh một đứa để em sai vặt, có được hay không?"

Tôi thở dài: "Em vừa chấp bút sáng tác được hơn một năm, sao có thể buông bỏ dễ dàng? Có thể..cho em thêm một khoảng thời gian hay không?"

Vương tiên sinh sắc mặt không tốt, hỏi:

"Bao lâu?"

"Ba năm."

"Được."

5#

Năm nay là năm thứ ba tôi viết tiểu thuyết. Công việc của tôi là một nhà văn mạng. Cả ngày deadline, sống không khoa học, cột sống, xương sườn, xương sụn đều rủ nhau đình công biểu tình. Có lẽ bởi phải vắt chất xám suy nghĩ nhiều, số lượng tóc bạc của tôi tăng nhanh hơn những năm trước. Không chỉ vậy, tôi rất lo lắng về già sẽ bị hói đầu.

Vương tiên sinh đi công tác hai tháng bên Nhật, không rảnh để quản tôi. Nhưng cái thân xác này đang biểu tình và đòi bãi công đây này!

Sau đó, tôi đến bệnh viện để khám một lần.

Bác sĩ khám cho tôi lại là crush cấp ba của tôi.

Mẹ nó, cẩu huyết quá!

Tôi nhanh trí gọi điện đường dài cho Vương tiên sinh để thông báo tình hình.

...

Vương tiên sinh nghe kể xong liền nói:

"Hồi cấp ba người ta đã không thích em. Hiện tại càng không có khả năng thích em. Ngoan, đừng suy diễn nhiều."

"..."

Có vẻ như tôi đã suy diễn hơi nhiều rồi, nhỉ?

6#

Khám và kê đơn xong, Thẩm Ngôn cúi đầu nhìn chằm chằm vài bệnh án của tôi rồi thở dài.

"Khương Thập Tam này, cậu mới 26 tuổi, không phải 62 tuổi. Sao chức năng xương khớp tồi tệ đến mức này?"

Tôi chợt nhớ đến bóng lưng hoàn mỹ năm nào, chẹp miệng hai cái cảm thán:

"Lâu rồi không yêu đương nên xương cốt cũng sinh đường mà thoái hóa."

Thẩm Ngôn: "..."

Khụ!

Tôi thề, tôi đang liên tưởng đến cuốn sách tôi đang viết.

7#

Ra khỏi bệnh viện, Vương tiên sinh gọi điện cho tôi.

"Bà xã, nghe nói em vừa tán tỉnh bạn học cũ?"

"Hả?" Tôi ngẩn người hai giây, sau đó xem lại tên trong danh bạ.

Vị tiên sinh này, ngài vẫn là chồng hợp pháo của tôi đấy! Muốn ly hôn cứ nói thẳng, không cần ăn dấm lung tung đâu!

Vương tiên sinh trầm mặc hai giây, sau đó nói: "Khương Thập Tam, anh mệt rồi."

"Vâng?"

"Tự em trở về nhà đi "

"..." ???

8#

Hai tháng sau, Vương tiên sinh đi công tác về.

Vẫn theo tác phong cũ: không quà, không hỏi thăm, chỉ chuyển khoản thẳng tiền vào tài khoản. Tôi nghe tiếng "ting" dễ thương, lập tức cười cười rồi chụp màn hình khoe với chị gái:

"Vương tiên sinh đi công tác về đấy! Thế nào, cảm động không?"

Đại Di mắng: "Cảm động cái quỷ! Khương Thập Tam, mày có não không hả? Rốt cuộc não mày làm bằng cái gì mà mày ngu vậy?"

Tôi: "Sao chị lại mắng em?"

Đại Di: "Không mắng mày chẳng lẽ lại khen mày? Mày lấy chồng mấy năm rồi sao tao cảm thấy mày với em rể hệt như đóng phim thế hả?"

Tôi cười nhẹ, thở dài:

"Không có đóng phim."

Tôi và Vương tiên sinh chỉ đang diễn kịch cho người lớn xem mà thôi!

"..."

9#

Chị Đại Di luôn có thành kiến với Vương tiên sinh, là dạng thành kiến sâu sắc, cả đời cũng không buông bỏ được.

Tôi không rõ vì sao ngày tôi và Vương tiên sinh kết hôn, cả nhà đều ủng hộ tôi lấy Vương tiên sinh, chỉ có chị Đại Di là ngăn cản.

"Mày có thể lấy heo, lấy chó, nhưng tuyệt không thể gả cho Vương Hạo Thiên!"

Tôi cười hỏi: "Vì sao?"

"..."

Chị Đại Di tức giận đến mức lật bàn, nhưng chị không nói cho tôi lý do vì sao không thể gả cho Vương Hạo Thiên.

Tôi lười tìm nguyên nhân.

Bởi vì dẫu sao, cuộc hôn nhân của tôi với Vương tiên sinh là sự thỏa thuận trên giấy tờ. Tôi và anh ấy vốn là hai cá thể tách biệt. Chỉ vì cùng chung mục tiêu, hai chúng tôi lập tức thiết lập mối quan hệ vợ chồng.

Vương tiên sinh chưa bao giờ nói yêu tôi.

Tôi cũng chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người vợ đối với Vương tiên sinh.

Nếu một ngày nào đó hai chúng tôi xa nhau, đó cũng là lẽ thường tình