Chapter 9 - Chương 8

41#

Nhân viên tư vấn bị tôi dọa cho một trận, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.

Tôi nói với anh Vương:

"Xong việc rồi, chúng ta có thể về bệnh viện được chưa?"

Anh Vương hiện tại chỉ mỉm cười, đáp:

"Nhà đã mua rồi. Mẹ à, hai chúng ta đến cục dân chính thôi."

"..."

42#

Tôi hiện tại cảnh giác với anh Vương, nắm chặt sổ hộ khẩu trong tay, sống chết không chịu đưa cho mượn.

Anh Vương thở dài đỡ trán:

"Tôi có việc gấp cần phải đến cục dân chính. Cô tỏ vẻ hoang mang cái gì?"

Tôi không tin cho lắm: "Đến cục dân chính làm gì?"

Anh Vương thản nhiên đáp:

"Làm thủ tục ly hôn với con gái của cô."

"..."

Anh Vương, anh cũng rất có khiếu hài hước đấy!

43#

Đưa anh Vương đến cục dân chính.

Mọi người đang xếp hàng đều nhìn đến chúng tôi.

Anh Vương nói: "Đến cũng đến rồi, hai ta kết hôn luôn đi."

Tôi kiên quyết từ chối: "Không muốn."

Anh Vương nhăn mày: "Chỉ là kết hôn một cái thôi, tôi có ăn thịt cô đâu? Thứ tôi muốn mượn là sổ hộ khẩu và căn cước của cô, chứ không mượn thân xác của cô!"

"..."

"Đùa thôi!" Anh Vương nhún vai. "Mẹ tôi muốn tôi phải kết hôn với người phụ nữ khác, chẳng lẽ cô muốn tôi phải cưới cô ta?"

"Không."

"Vậy thì đúng rồi!" Anh Vương nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy. "Nếu em đã không muốn tôi kết hôn với người phụ nữ khác, không muốn người phụ nữ khác chiếm lợi của tôi. Nhà của tôi cũng đứng tên em rồi, không phải em muốn ngoạm nhà xong liền rũ bỏ người tàn tật đấy chứ?"

"..."

Đờ mờ!

Sao phải nói to thế?

Không nói nhỏ được à?

Xấu hổ muốn chết đi được!

*

Nhân viên cục dân chính thấy hai chúng tôi to tiếng với nhau, lập tức chạy đến khuyên giải.

Tôi không biết anh chàng nhân viên kia khuyên giải cái gì, tôi với anh Vương có cãi nhau đâu?

Nhân viên cục dân chính:

"Thôi nào! Vợ chồng dĩ hòa vi quý! Sắp kết hôn rồi mà còn cãi nhau thế này. Sau này kết hôn rồi, chẳng phải sẽ tốn thời gian đến đây để ly hôn à? Bình tĩnh, bình tĩnh, cục dân chính ly hôn đủ đông rồi, chúng tôi rất bận, không rảnh để giải quyết thêm một đôi nữa đâu!"

Tôi nghẹn họng, cực kỳ muốn giải thích, nhưng không biết phải giải thích cái gì!

"..."

Cãi nhau với anh Vương, tôi có thể nói liên tục đến câu thứ một trăm.

Nhưng hễ giao tiếp với người khác, thiên ngôn vạn ngữ đều cho chó gặm!

44#

Anh Vương hỏi: "Cô có bạn trai không?"

Tôi: "Không."

Anh Vương: "Có bạn trai cũ hay gì gì đó hay không?"

Tôi: "Từng có một người. Nhưng không tính là bạn trai cũ."

Anh Vương hài lòng gật đầu, sau đó đưa ảnh của vị hôn thê tương lai của anh ta cho tôi xem.

Anh Vương hỏi: "Trông cô gái này thế nào? Có đẹp không?"

Tôi gật đầu: "Rất xinh đẹp."

Anh Vương cũng đồng tình: "Đúng vậy."

Ba giây sau, anh Vương đoạt lại điện thoại, sau đó lạnh nhạt nói:

"Cô gái này không chỉ xinh đẹp lại còn rất hiểu lễ nghĩa. Phải gọi là trăm năm khó kiếm, đốt mười vạn ngọn đèn dầu cũng không tìm nổi một cô gái như vậy đâu!"

Tôi nhăn mày, thắc mắc: "Tốt như vậy, vì sao anh không muốn cưới cô ấy?"

Anh Vương ngửa cổ, thở dài:

"Cô gái hoàn mỹ quá, tôi không xứng. Cô gái xấu xí quá, tôi không can đảm để yêu. Cô gái xinh đẹp quá, tôi luôn có cảm giác không an toàn!"

"..." Tên nam nhân kén chọn này, anh độc thân cả đời luôn đi!

Anh Vương nhìn tôi chằm chằm, sau đó nhìn từ dưới nhìn lên, nhìn từ trên nhìn xuống, cuối cùng tổng kết một câu:

"Vừa hay, cô Khương đây không xinh cũng không xấu. Tính tình và nhân phẩm đủ để trị mười tuyến trà xanh. Cưới một người như cô Khương về nhà, không chỉ vượng phu mà còn có thể dọn dẹp đào hoa dùm tôi! Người như cô Khương chính là đối tượng tôi muốn kết hôn đấy!"

"..." Cảm, cảm ơn mười tám đời tổ tông nhà anh!

Hừ!

45#

"Nếu đôi ta đã có duyên gặp gỡ, chi bằng thuận cưới hợp gả. Sau này chúng ta ai có việc người nấy làm. Tôi không cản cô làm những gì cô muốn, cô không chặn tôi những gì tôi muốn tính toán. Người như hai chúng ta, không phải thích hợp để kết hôn à?"

"Ừ nhỉ!"

Tôi bừng tỉnh.

Nếu tôi kết hôn với anh Vương, người nhà, người thân nội ngoại không thể tiếp tục chạy đến làm phiền tôi nữa!

Tôi có thể tự do làm những điều mình muốn.

Anh Vương cũng vậy.

Ồ, đây không phải là ý kiến rất tốt à?

Bởi vậy, tôi và anh Vương đã đăng ký kết hôn, thuận tiện giải quyết xong tất cả phiền phức phía sau.

Nhưng có một vấn đề tôi vô cùng băn khoan chính là mẹ của anh Vương. Dù sao nếu phải gặp, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu trong truyền thuyết này không phải rất bối rối à?

Trái lại anh Vương luôn tỏ ra bình tĩnh. Đối mặt với vấn đề này, anh Vương nói:

"Hai chúng ta chỉ đăng ký kết hôn, không cần tổ chức lễ cưới. Em không cần lo lắng vấn đề của mẹ anh."

"Ồ."

"Hơn nữa, nếu mẹ có chạy đến chỗ chúng ta gây rắc rối, em cũng đừng hoảng hốt. Hãy mang trạng thái vừa rồi khi em nói chuyện với nhân viên tư vấn ở văn phòng bất động sản, anh tin rằng, với bản lĩnh của em dư sức chiến đấu với mẹ của chúng ta!"

"..."

Nhà có đứa con trai có hiếu như Vương tiên sinh đây, tôi rất kính nể!