Chapter 5 - Chương 5

13#

Tôi từ chối tất cả những cuộc xem mắt được sắp đặt trước, thậm chí tôi còn nghi ngờ chính mình liệu rằng đây có phải là thời kỳ phản nghịch của tôi hay không.

Họ hàng không ưa, người thân không thương, tôi quyết định dọn ra một căn hộ ở phía Nam thành.

Tôi chỉ muốn sống an tĩnh một thời gian, không muốn dây dưa với bất kỳ mối quan hệ nào.

Bạn bè cấp ba, bạn bè đại học mời cưới, tôi chỉ gửi quà đến, tuyệt đối không xuất hiện.

Không phải tôi tự ti với thân hình quá khổ của chính mình, chẳng qua là tôi lười tương tác với nhân loại, lười kết nối với thế giới xung quanh.

Ôi mẹ ơi, cuối cùng những ngày tháng yên tĩnh của tôi cũng đến rồi!

14#

Sống tách biệt với thế giới bên ngoài, tôi bắt đầu trải nghiệm cuộc sống đọc sách và viết lách.

Tôi viết những gì tôi thích, tạo ra những gì bản thân mong muốn.

Khoảng khắc ấy, tôi như được hồi sinh.

Sống được làm với chính mình, dù thân hình xấu hay đẹp, chung quy chỉ cần bản thân thấy thoải mái, vui vẻ đã là hoàn hảo rồi!

15#

Chị Đại Di biết chuyện lập tức lôi kéo anh rể chạy đến nhà tôi để thuyết giảng. Nói đến sùi bọt mép cũng không thể lay chuyển được quyết định của tôi.

"Mày muốn sống cuộc sống phế vật này đến bao giờ? Mày không thấy mất mặt à? Nhìn mày như một con lợn, mày không thấy xấu hổ với người ngoài à?"

"Không!"

"Mày, mày đúng là hết thuốc chữa rồi!"

"Chị này."

"Cái gì?"

"Em trông như một con lợn, lại là chủng lợn xấu xí phế vật. Chị có nên xem xét lại mối quan hệ của chúng ta hay không?"

Chị Đại Di ngẩn người ra: "Suy xét gì cơ?"

Tôi ung dung đáp: "Chúng ta cùng một mẹ sinh ra. Em là chủng lợn xấu xí phế vật, vậy thì chị...chắc không khác nhiều lắm, nhỉ?"

"Khương, Thập, Tam!"

"Đừng gào lên như lợn mẹ bị chọc tiết như thế. Em có điếc đâu!"

"Mày...mày..phản rồi..phản rồi!"

Tôi thân ái hất cằm với anh rể, để anh rể lôi cổ bà chị gái phiền phức của tôi đi đi.

Tầm này, không ai có thể ngăn cản được tôi tác quái!

Ha ha ha!

16#

Lại thêm có một khoảng thời gian tôi bị mất ngủ trầm trọng. Không biết lý do là gì. Nhưng tôi chỉ lặng lẽ cầm thuốc ngủ và uống.

Có lần đang tắm, tâm tình của tôi rất phiền.

Có lẽ vài phút trước đó do nghe điện thoại của người nhà oanh tà đến.

Nước lạnh lẽ xối thẳng từ trên đầu xuống. Tôi ôm chặt lấy thân hình mập mạp của chính mình, vừa gào vừa khóc.

Khóc chán rồi, tắm cũng xong.

Tôi tuốt tát lại tâm tình, cả đêm nhắm mắt mà không thể ngủ nổi. Tôi quyết định dùng đến thuốc ngủ.

Mỗi lần như vậy, tôi chỉ dám uống một viên. Chờ thuốc có tác dụng, tôi rơi vào mộng ảo của chính mình.

Kẻ say trong mộng ảo đều muốn thoát kén chạy ra ngoài.

Còn tôi, tôi chỉ muốn rơi vào mộng ảo, ước gì vĩnh viễn chẳng thể tỉnh lại.

17#

Tôi mệt mỏi ra sao, chẳng ai biết đến.

Tôi buồn phiền như thế nào, người khác cũng không hiểu được.

Bản thân tôi còn chẳng hiểu nổi tôi, ai có thể hiểu được tôi đây?

18#

Viết lách chăm chỉ được một thời gian, tôi dùng tiền nhuận bút để thưởng cho bản thân một chuyến du lịch.

Mang theo vali, tôi chạy đến Tân Cương để ngắm trời đất cát rộng. Ở vài ngày, mua thêm đống đặc sản Tân Cương sau đó đóng gói nhờ người gửi đến địa chỉ nhà lớn.

Tuy rằng tôi không sống chung với người thân, nhưng họ vĩnh viễn là một phần trong trái tim tôi.

19#

Hành trình của tôi bao gồm: Tân Cương, dãy Hy Mã Lạp Sơn, Nhật, Hàn, Mỹ.

Đi một đường cơ bản, dừng chân ở cổng đại học Harvard.

Có một thời điểm, chắc do xem phim nên tôi rất thích ngôi trường này.

Chụp ảnh vài tấm ở khuôn viên của trường, tôi chạy đến chỗ có tượng nữ thần tự do. Còn dự định lôi máy ảnh ra chụp, chỉ là...

"Mẹ nó, máy ảnh của mình đâu rồi ấy nhỉ?"

19#

Mất máy ảnh, lòng tôi đau như cắt. Tôi hận bản thân quá ngu ngốc vì đã làm rớt máy ảnh.

Trên thực tế, tôi đang tiếc những bức ảnh trước đó tôi đã chụp, máy ảnh mất rồi thì thôi.

Than trời than đất một hồi, tôi quyết định mua một cái máy ảnh mới.

20#

Tôi dự định trở về nước, nhưng vẫn lưu luyến ở nơi này.

Có vẻ như tôi rất thích nước Mỹ!

Ở thêm một ngày rồi thêm một ngày, kết quả ở thêm một tuần ở Mỹ.

Ở mãi cũng chán rồi, tôi quyết định về nước, tiếp tục kỳ nghĩ 'dưỡng não' của bản thân.

Ngồi trên máy bay khoang thương gia, tôi ngồi cạnh một soái ca.

Tôi liếc mắt nhìn soái ca một cái để nghiền ngẫm sắc đẹp, sau đó cụp mắt.

Tôi lẩm bẩm:

"Mắt không thấy, tâm không phiền."

"Nhưng tôi phiền." Vị soái ca bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

"..."

21#

Sống đến tuổi này, không có gì là quá khó khăn!

Ngồi cạnh soái ca, tim loạn nhịp là điều dễ hiểu.

"Ha ha ha."

Cười khan mấy tiếng, tôi lập tức im lặng, sau đó khép mắt chờ máy bay hạ cánh.

Chắc bởi tôi làm đà điểu không giống lắm nên khiến cho vị soái ca ngồi bên cạnh bất an.

Có trời đất làm chứng, tôi không hề có ý định khinh bạc anh ta!

Chẳng qua là khi quá mót vệ sinh, tôi đứng dậy theo thói quen. Chắc do thân hình quá khổ này của tôi, lại thêm hiệu ứng mắt cận, bồi vào đó là lâu rồi không tiếp xúc với giống đực mới mẻ, tôi vô tình ngã vào đùi anh ta.

"..." Đờ mờ!

Vị soái ca này trợn mắt nhìn tôi một cái, sau đó sắc mặt trắng bệch vì đau đớn.

"..."

Tôi vội vùng dậy, đột nhiên nghe thấy tiếng "rắc" một cái.

Tôi không dám nghĩ nhiều, bởi vì trong suy nghĩ của tôi khi ấy, ngoài nhà vệ sinh ra, mọi chuyện khác đề là phù du.

22#

Đi vệ sinh trở lại, tôi thấy vị soái ca này rất không ổn. Chẳng biết điểm bất thường ở đâu.

Chỉ biết rằng khi tôi vừa ngồi vào vị trí cũ, tôi mới để ý thấy vị soái ca này đổ rất nhiều mồ hôi. Gương mặt trắng bệch, môi bặm chặt, vẻ mặt vô cùng thống khổ.

Tôi nhịn không được định mở miệng thì nghe được vị soái ca này nói:

"Gọi...gọi...tiếp viên..."

"..."

Tôi lập tức hiểu ra vấn đề và nhấn chuông gọi tiếp viên hàng không đến.

Cũng may là gần đáp xuống sân bay thủ đô Bắc Kinh.

23#

Vị soái ca kia được đưa đến bệnh viện. Nhưng trước khi đi đã túm lấy tay tôi, nghiến răng nói:

"Cô dám chạy?"

"..."

"Gây tai nạn còn muốn bỏ chạy?"

"Tai..tai nạn?"

"Đúng!" Vị soái ca gằn giọng. "Cô ngồi gãy chân tôi, có bản lĩnh cô chạy tôi xem?"

"..."