Chapter 2 - Chương 1

1#

Tháng này, tiền tiêu vặt của tôi đã bị phu huynh quản chặt.

Chị gái nói: "Học sinh chúng mày cần tiền nhiều để làm gì? Không phải nên chú tâm vào học tập cho tốt ư?"

Tôi cào tóc trong buồn bực:

"Tuần sau bạn học Hướng Hiểu Hiểu sinh nhật, em không thể đi tay không đến sinh nhật của người ta, quá mất mặt!"

Chị gái bĩu môi: "Đã mất mặt thì đừng đi! Ở nhà làm thêm vài đề toán, đề lý, đề hóa không phải sẽ tốt hơn à? Vừa không tốn tiền, lại vừa có thêm kiến thức. Một công đôi việc còn gì?"

Tôi: "..."

Xin chị gái không thành, lập tức đi tìm em trai để viện trợ.

Đại Quân: "Hết tiền! Chịu!"

Tiểu Quân: "Em sống đến tuổi này còn chưa được ba mẹ cho nhiều tiền đến thế! Ba trăm tệ? Sao chị không đi ăn cướp luôn đi?"

Tôi thở dài, đấm lưng:

"Đi làm cướp bây giờ đều cần có chuyên môn nghiệp vụ cao. Không những phải tính toán hàng vạn khả năng chạy trốn lại còn phải nghĩ ra cách để cướp tiền và tiêu tiền trong an toàn. Cái này quá khó, làm không nổi!"

Tiểu Quân: "Đồ thần kinh!"

Tôi: "..."

Kết quả, sinh nhật của bạn học Hướng Hiểu Hiểu cả lớp đều có mặt đông đủ, chỉ mình tôi ngồi nhà làm đề toán.

Sáng hôm sau.

Trương lão sư đột ngột kiểm tra bài tập về nhà, cả lớp đều chưa ai làm, ngoài tôi.

Tôi: "..."

Mọe nó! Không biết nên vui hay nên cười đây?

Trương lão sư đập bàn mắng:

"Nhìn đi, nhìn đi! Đội sổ như Khúc Thập Tam còn biết về nhà chăm chỉ làm toán. Mấy đứa về nhà làm gì thế hả? Tính nuôi heo trong thành phố hay chắn chó ở đồng bằng? Tương lai làm sao mà tốt chứ?"

Cả lớp gục mặt nghe Trương lão sư hát hí khúc, độc chỉ một mình tôi ngồi ở cuối lớp cúi mặt cười thầm.

Nhân sinh a, ngày nở mày nở mặt cuối cùng cũng đến!

Ha ha ha ha!

Chỉ là...

Vài năm sau, tôi mới biết: anh rể của tôi hiện tại chính là Trương lão sư dạy toán!

Đờ mờ!!!

2#

Tôi: "Chị, chị nói đi, vì sao Trương lão sư lại là anh rể, hả?"

Đại Di tỷ đáp: "Nói cho mày làm gì? Hồi ấy tao còn bận tán thầy giáo của mày! Tán mãi anh ấy mới chịu đổ! Mày nghĩ chị mày lấy chồng dễ dàng đấy à?"

Tôi: "Hóa ra bao lâu nay em vẫn luôn là cái đệm cho chị lợi dụng!"

Đại Di tỷ: "Con ranh này, ai thèm lợi dụng mày chứ! Mày học dốt như bò, có cái gì để lợi dụng hả? Chẳng phải khi đấy anh rể của mày còn phải bổ túc toán cho mày cả kỳ nghỉ hè à?"

Tôi: "..."

Tôi chợt nhớ đến kỳ nghỉ hè đau thương năm ấy.

Trong khi cả nhà đều đi Tam Á du lịch, chị gái tình nguyện ở nhà để trông coi tôi, thuận tiện đốc thúc dự án mới ở công ty. Chị gái nói:

"Dự án gần đây có nhiều việc, thuận tiện gần trường học của mày. Mày có muốn chị chở mày đến trường không?"

Hiếm khi thấy chị gái tốt như vậy. Đáng tiếc hiện tại là nghỉ hè, trường cấp hai không cần phải học thêm.

Nhưng không hiểu vì sao, ngay ngày hôm sau, mẹ tôi điện về cho chị gái, nói:

"Con ranh Thập Tam kia trốn học mấy buổi rồi mà mày không quản hả? Mày ở nhà trông nó kiểu gì đấy?"

Đại Di nghiêm túc nhận lỗi qua điện thoại:

"Mẹ, mẹ cứ yên tâm! Con nhất định không làm nhục sứ mệnh, kiên quyết lôi cổ Thập Tam đến trường đúng giờ!"

Tôi: "..."

Có ai cho tôi biết vì sao nghỉ hè phải đến trường để học thêm hay không?

Lại còn là học thêm toán nữa chứ!

Rất nhanh sau đó đã biết được đáp án. Trương lão sư nói:

"Nhận lương của nhà trường mà không dạy các em học tốt là lỗi của tôi. Phụ huynh đã vất vả đóng tiền cho các em đến trường, tôi phải có trách nhiệm với các em. Kỳ nghỉ hè này tôi phụ đạo toán cho những học sinh yếu kém toán của khối. Đây là tôi tình nguyện phụ đạo, tuyệt đối không thu phí!"

Chính vì lời lẽ đầy tâm huyết và chính nghĩa này đã khiến các phụ huynh trong khối cảm động rơi nước mắt. Hiệu trưởng còn đặc biệt chạy đến ngó xem tình hình dạy học của Trương lão sư.

Vào thời điểm ấy, Trương lão sư giống như một ngôi sao sáng nhất của bầu trời. Các vị phụ huynh hận không thể buộc chặt con em nhà mình cạnh Trương lão sư để có thể cọ ánh sáng.

À, trong đám phụ huynh muốn được cọ ánh sáng đó có cha mẹ tôi.

Tôi: "..."

Tiền căn hậu quả đều biết cả rồi! Người anh rể này của tôi quả nhiên quá vĩ đại!

Chỉ là, ánh hào quang vĩ đại này phát sáng không được bao lâu thì bị tình yêu của chị gái tôi làm cho hoen rỉ. Từ một Trương lão sư vạn người yêu thích, lập tức trở thành Trương tổng của một công ty thiết kế phần mềm.

3#

Tôi hỏi anh rể: "Lão sư, ngày đó lão sư nghĩ quẩn gì mà muốn gả cho chị của em?"

Tôi vẫn luôn gọi anh rể là lão sư.

Một ngày làm thầy, cả đời làm anh rể!

Mọe, cẩu huyết quá!

Anh rể thản nhiên đáp:

"Con đường hôn nhân là con đường chính đạo. Lối này anh không đi, không lẽ để cho mấy tên khốn khác đi?"

"..."

Anh rể, anh biết mắng người rồi kìa!

Dường như hiểu được gì đó, anh rể cười cười:

"Ngày ấy Trương Hữu Ngạn phải trở về Sơn Đông nửa năm để chăm sóc bà nội. Nếu cậu ấy nghỉ, về sau không có cơ hội được đứng lớp. Thuận tiện khi đó anh vừa về nước, đúng lúc rảnh rỗi nên nói với hiệu trưởng Lâm để anh dạy thay cho Trương Hữu Ngạn một thời gian."

"Ồ."

Nghe có vẻ hợp tình hợp lý, nhỉ?

Có lẽ chị gái và anh rể chính là trời cao sắp đặt hôn nhân.

Chị gái nhìn trúng anh rể liền lập tức theo đuổi. Và đã thành công.

"Trương Chí Thành, anh không cần làm việc hả?"

Chị gái tôi đẩy cửa phòng bước vào. Trông thấy tôi liền lườm nguýt:

"Khương Thập Tam, em rảnh quá hay gì mà chạy tới đây làm phiền anh rể em? Nếu rảnh quá thì về nhà quản công ty phụ ba đi!"

Tôi bĩu môi: "Người ta chạy đến đây để lấy tư liệu viết sách. Là công việc chính đáng đấy! Chị đừng hòng đuổi em đi!"

"Ờ!" Chị gái gật đầu. "Mày cứ dong dài ở đấy đi! Tao không quản nổi mày rồi! Mày chờ đó cho tao, tao điện cho mẹ đến thu phục mày!"

"Đừng mà, chị!" Tôi vội thu dọn đồ đạc rồi cút thẳng.

Chẳng qua, trước khi đi, tôi nghe thấy đoạn hội thoại thế này:

Chị gái: "Chẳng phải năm đó anh nói rằng nghề giáo là công việc vĩ đại, không thể để tiền bạc vũ nhục tri thức. Trương tổng, hóa ra năm đó anh lừa em!"

Anh rể: "Vốn không phải lừa. Đây là sự thực. Khi ấy anh hỗ trợ em gái em học toán không phải tốt hơn việc em mời thằng khác đến dạy Thập Tam à?"

Chị gái: "Năm đó, anh không phải giáo viên dạy toán?"

Anh rể: "Không phải."

Chị gái: "Mẹ nó, Trương Chí Thành! Anh chính là lừa gạt bà đây!!! Á!"

Tôi: "..."

Chẳng biết ai gạt ai, nhưng hai người bọn họ đã kết hôn và có hai đứa trẻ. Hai đứa cháu ngoan của tôi bận rộn ở trường học tập.

Chậc!