Vừa nghe được là bảo bối cứu mạng, Lục Tinh Nhiên quyết đoán nhét vào trong áo giấu thật kỹ.
Lâu Thần nhìn vẻ mặt động vật nhỏ bảo vệ đồ ăn của cậu, không khỏi bất giác mỉm cười, đứa nhỏ này rõ ràng mới nhỏ như vậy, nhưng Lâu Thần chính là không hiểu tại sao lại sinh ra một loại cảm giác quen thuộc, y luôn cảm thấy giống như đã gặp qua cậu ở một nơi nào đó.
"Không được nói cho người khác biết."
"Sư tôn cũng không được ạ?"
Lâu Thần lắc đầu:
"Không được."
Lục Tinh Nhiên có chút không rõ mà nhìn y, sư tôn cũng không thể biết, đây rốt cuộc là bảo bối gì vậy? Không phải là Lâu Thần lấy ra để kiềm chế hoặc là làm hại cậu đấy chứ? Trong này sẽ không có loại cổ trùng như trong tiểu thuyết vẫn nói đấy chứ? Lặng lẽ chui vào trong cơ thể, sau đó trở thành con rối của người khác.
Không phải chứ, không phải chứ? Tiểu sư thúc y không phải là loại người như vậy chứ?
Đại ca, ngươi ngàn vạn lần đừng OOC mà, ta sợ lắm!
Đại khái là biểu tình này của cậu quá phong phú, trong lòng nghĩ cái gì đó đều viết hết lên trên mặt, Lâu Thần không khỏi bật cười.
Vươn ngón trỏ điểm lên trán cậu:
"Lục Tinh Nhiên, ta sẽ không bao giờ làm tổn thương ngươi."
Lục Tinh Nhiên nhìn y, lại nhìn ngọc bội trước ngực:
"Tiểu sư thúc, ngươi cùng sư thúc vì sao lại trở về Cửu Thiên tông vậy?"
Lâu Thần chậm rãi nhếch môi:
"Cái này mà —— bí mật."
Một chuỗi dấu ba chấm nổi lên trong đầu Lục Tinh Nhiên, bí mật gì chú, tôi thấy chính là anh cái thằng oắt này không muốn nói với ông đây!
Quên đi dù sao lòng tò mò của cậu cũng không lớn như vậy, không nói cho cậu biết vậy thì cứ không nói cho cậu biết đi.
Sau khi nghĩ thông suốt, Lục Tinh Nhiên cũng không rối rắm nữa, rất nhanh lại ném thiên phú đáng sợ trên người mình ra sau đầu. Sau khi trở về Ngọc Tiêu Phong nơi Hạc Bạch ở, cậu như cá gặp nước, vẫn là nhà mình thoải mái mà, tự tại!
Ban đầu Hạc Bạch không có nhiều yêu cầu đối với việc tu luyện của cậu, nếu Lục Tinh Nhiên mệt mỏi rồi buồn ngủ thì cứ để cho ngủ. Lúc không bận, Thẩm Hàn Khê còn dẫn cậu ra sau núi chơi một lúc, nhưng từ khi phát hiện kỹ năng "sữa độc" trên người Lục Tinh Nhiên, Hạc Bạch đã không còn dễ nói chuyện như vậy được nữa rồi.
Mấy người bọn họ hình như đều rất lo lắng cho Lục Tinh Nhiên.
Hy vọng cậu có thể nhanh chóng trở nên cường đại, miễn cho vào lúc gặp phải nguy hiểm lại không thể tự bảo vệ chính mình.
Lục Tinh Nhiên lười biếng vài lần, bị bốn người hận sắt không thành thép nhìn chằm chằm đến tê dại cả da đầu, về sau cũng dần dần trở nên ngoan ngoãn, thành thành thật thật mà tu luyện, cũng không dám ham chơi ham ngủ nữa.
Con người này của cậu, thật ra, lá gan không lớn, nhưng chính là có độ dẻo dai tốt, không dám ngỗ nghịch mấy người Hạc Bạch, có đôi khi sư tôn hung dữ lên cũng có thể nói cho tiểu hài tử khóc òa, cũng may Lục Tinh Nhiên không ghi thù, ngủ một giấc dậy, ngày hôm sau đã hoàn toàn khôi phục rồi.
Lâu Thần sắp kết đan, đây là đại sự, Hạc Bạch từ lâu đã chuẩn bị chu đáo, giống như muốn mang theo Lâu Thần đi ra ngoài vậy, ở Ngọc Tiêu Phong của Cửu Thiên Tông rất dễ dàng bị những người khác phát hiện, nếu như không ngoài dự liệu của ông, Lâu Thần lần này kết đan nhất định là tứ cửu tiểu thiên kiếp.
Tràng diện này cũng không nhỏ, nhỡ đâu bị người phát hiện thì toàn bộ đại lục sẽ trở nên xôn xao náo động.
Lục Tinh Nhiên rốt cục cũng biết mấy người sư tôn bọn họ tính toán cái gì, chuyện Lâu Thần bị thương căn bản không có ý định nói cho người khác biết, bọn họ muốn bí mật đạt được một thiên tài khiến cho toàn đại lục đều phản chấn động.
Đúng thật là tuyệt cmn vời, Lục Tinh Nhiên có thể coi như biết rằng vì sao Lâu Thần trong sách lại là phế vật rồi.
Ém đó mừ!
Đại ca, ngươi đúng là nhịn giỏi vãi ạ!
Tu sĩ Kim Đan chưa tới hai mươi tuổi, phóng mắt khắp đại lục đều tìm không ra người thứ hai, lại còn là thiên linh căn duy nhất được trời ban cho, loại thiên linh căn tùy ý điều động bất kỳ loại nguyên tố nào cũng có thể tu hành, Lục Tinh Nhiên ngẫm nghĩ đều cảm thấy đỉnh vãi lụa.
Dù sao hai cái đùi bự là sư tôn và tiểu sư thúc cậu đã chuẩn bị ôm chắc rồi!
"Sư thúc, người là linh căn gì vậy ạ?"
Lâu Trạch tính tình lạnh nhạt, ngoại trừ tu hành thì hầu hết đều là chăm lo cơm áo với chỗ ở và phương tiện đi lại của Lục Tinh Nhiên, lúc này đang làm bánh hoa đào cho cậu, nghe vậy đầu cũng không ngẩng đầu lên:
"Linh căn của ta là thuộc tính quang."
Lục Tinh Nhiên không nghe rõ, Lâu Trạch lại lặp lại một lần nữa.
Thuộc tính Quang lại là cái quỷ gì vậy! [Lật bàn! ]
Sao ai nấy nghe qua đều trâu bò như vậy kia chứ!
Cậu cảm thấy mình cần phải rời khỏi nhóm tán gẫu, đây đều là thế giới của các ông lớn, căn bản không có chuyện của cậu.
Thẩm Hàn Khê cũng là đơn kim linh căn, hắn lại còn là tâm kiếm hợp nhất, loại thể chất mà vạn dặm chọn một mới có thể đi theo tuyến kiếm tu, chỉ riêng điều này thôi cũng đủ để đánh cho song linh căn này của Lục Tinh Nhiên mài mặt trên bãi cát mấy hồi rồi.
Cảm nhận được thiên phú nghiền ép, Lục Tinh Nhiên cảm thấy mình cần phải uống một chai coca lạnh để bình tĩnh lại một chút.
Thế nhưng thế giới này lại không có thứ nước vui vẻ của hội trạch béo mà cậu yêu thích nhất ah ah ah!
Cuộc sống khó khăn vãi, Tinh Nhiên thở dài.
Đại khái là cảm nhận được cảm xúc quá mức tự ti của cậu, Lâu Trạch đặc biệt kiên nhẫn ngồi xổm xuống nhẹ nhàng sờ sờ đầu cậu:
"Thiên phú của Tinh Nhiên cũng rất tốt, thủy mộc song linh căn, tương lai sẽ có rất nhiều pháp điển để tu hành đấy."
Lục Tinh Nhiên không nói lời nào, cậu đương nhiên biết là mình vẫn được coi như không tồi, ở trong đám đệ tử bình thường tu hành cũng coi như rất nhanh rồi, nhưng so với những người này cậu thật sự vẫn có chút không đủ nhìn. Lục Tinh Nhiên lần đầu tiên cảm thấy tư duy của người hiện đại của mình không thể trấn an chính mình không đi để ý những thứ được khảm vào trong thiên phú như này được.
Đặc biệt lại nghĩ tiếp.
Ở đoạn sau, tiểu sư đệ và nhân vật thụ chính cũng đều là đơn linh căn, trong lòng cậu lại càng không dễ chịu.
Nhân vật thụ chính trong sách và tiểu sư đệ đều là đệ tử phá cách tiến cấp trong đại hội chiêu mộ của tiên môn sáu năm sau, lại còn là hai đệ tử được Hạc Bạch liếc mắt một cái đã đưa về nghiêm túc chỉ đạo tu hành.
Lục Tinh Nhiên không phải là người keo kiệt, nhưng chính là không khống chế được suy nghĩ lung tung, sư tôn có tiểu đồ đệ khác có phải là se không còn thích cậu như bây giờ nữa hay không, đối xử với cậu tốt như vậy về sau còn có thể đối xử với các tiểu sư đệ khác cũng tốt như vậy nữa.
Điểm quan trọng nhất, vừa nghĩ đến sư tôn, sư thúc, sư huynh, sư đệ của cậu cuối cùng đều thích nhân vật thụ chính, cảnh tượng này không hiểu tại sao cậu lại cảm thấy nghẹn đến phát hoảng chứ?
Cũng may, trong nguyên tác, Lâu Thần không thích nhân vật thụ chính, bằng không Lục Tinh Nhiên thật sự sẽ khóc chết mất.
Lâu Trạch cũng không biết tại sao tâm tình của cậu lại tụt dốc như thế, ngay cả đồ ăn ngon cũng không dỗ dành nổi, nói thêm với nó vài câu, đứa bé này liền chạy đi nghiêm túc tu luyện, làm cho Lâu Trạch còn có chút khó hiểu.
Sau khi Hạc Bạch và Lâu Thần trở về cũng không thể hỏi ra chút gì, chỉ là nhìn bộ dáng Lục Tinh Nhiên đột nhiên thông suốt vất vả tu hành cảm thấy rất đau lòng.
Ngươi cho rằng Lục Tinh Nhiên cậu ta muốn vậy chắc?
Còn không phải là do hai thằng oắt sau này tới đây có thiên phú khủng bố, nếu cậu mà không nghiêm túc tu hành cẩn thận, nhỡ đâu thật sự bị tiểu sư đệ phía sau đuổi kịp thì cậu sẽ mất mặt biết bao.
Cậu không cần mặt mũi chắc?
Hơn nữa, làm sao có thể để cho hảo sư tôn yêu quý của cậu bị mất mặt đây?
Thành thành thật thật cần cù chăm chỉ qua sáu năm, kỹ năng "sữa độc" của Lục Tinh Nhiên trong thời gian này chưa từng phát huy sử dụng.
Có đôi khi cậu cũng nghĩ có phải lúc trước chính là đánh bậy đánh bạ hay hay không, căn bản không nghĩ theo hướng nghiêm trọng như vậy, nhưng bốn người khác đều nửa điểm cũng không dám lười biếng, thật vất vả mới trụ được đến đại hội chiêu mộ của tiên môn ngày hôm nay.
Lục Tinh Nhiên bình tĩnh hái một quả đào chuẩn bị đi góp vui.
Được rồi, để cho hắn xem nhân vật chính được vạn người chú ý có thể "vạn nhân mê" đến mức nào.
Trên mặt một vẻ vân đạm phong khinh, trong lòng sớm đã hoảng hốt vãi lụa.
Sáu năm trôi qua, vóc người Lục Tinh Nhiên cũng phát triển rồi, đã nhìn ra được là một tiểu thiếu niên khuôn mặt tuấn tú thanh nhã, hơn nữa, lúc cười rộ lên, mắt hạnh đa tình, từ đuôi mắt đến đuôi lông mày đều tràn đầy hân hoan vui vẻ, trong đôi mắt lóe sáng, khiến người ta yêu thích quá đỗi.
Lục Tinh Nhiên đối với bộ dạng của mình hình như một chút cảm giác cũng không có, đối với mị lực trong lúc vô tình của mình cũng không hề phát giác.
Làm cho Hạc Bạch và Lâu Thần mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ chỉ cần không cẩn thận một chút là tiểu bảo bối nhà mình đã bị người ta lừa đi mất rồi.
Đại hội chiêu mộ tiên môn là một trong số ít sự kiện trọng đại của đại lục, số lượng những đứa trẻ đến Cửu Thiên Tông tham gia tỷ thí nhập môn nhiều không đếm xuể.
Lục Tinh Nhiên sau khi kết thúc giờ học buổi sáng đã đến trễ mất rồi, cửa lớn không có vị trí tốt, hắn cũng không biết bọn Hạc Bạch Trầm Hàn Khê đang ở nơi nào, phía trước là một đám người chen lấn, tu sĩ từ kim đan trở lên đều có thể tới thu đồ đệ, đến sớm chính là muốn chọn đi một ít hạt giống tốt trước, miễn cho lúc tông môn sắp xếp lại nhét cho bọn họ mấy người có linh căn không được tốt.
Nhảy lên nghển cổ nhìn một hồi lâu, vẫn không thể chen qua được.
Lục Tinh Nhiên đã cmn bực lắm rồi.
Mở miệng muốn chửi bới lại sợ "sữa độc" không biết sẽ phát động cái gì, đang ủ rũ suy nghĩ có muốn trở về chờ một lúc hay không.
Một đôi tay lớn liền từ sau lưng xuyên qua dưới nách, một phát đã nâng hắn ngồi cưỡi lên cổ.
Ánh mắt Lục Tinh Nhiên trong nháy mắt đã sáng bừng lên:
"Tiểu sư thúc?"
Lâu Thần nhàn nhạt đáp:
"Ừ."
_Hết chương 7_
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Tinh Nhiên: Mọi người đều thích nhân vật thụ chính huhuhu
Lâu Thần: Ta không thích
Lục Tinh Nhiên: Vẫn là tiểu sư thúc tốt!
Hạc Bạch, Thẩm Hàn Khê, Lâu Trạch, (tiểu sư đệ chưa xuất hiện): Đừng nói bậy chúng ta không có!