???
Hạ Dĩ Mặc ngây người mất nửa ngày mới ấp úng mở miệng: "Không, không có, ta không mang theo bạc."
Lâu Trạch tính tình cực tốt cười cười, đặc biệt hiền lành nói: "Vậy cứ ghi nợ trước đi."
Dứt lời, hắn vung tay lưu lại hai chén ngọc lộ trên mặt bàn đá xanh: "Cẩn thận một chút, quý lắm đấy nhá, sánh ra rồi là không còn nữa đâu đấy."
Hạ Dĩ Mặc thật cẩn thận tiếp nhận chén trà, trong mắt đong đầy chân thành, đơn thuần vô hại giống như một con cừu nhỏ, chính mình còn chưa uống một ngụm nào đã vội vàng chạy đến bên cạnh Yến Thiếu Ly, đỡ tiểu hoàng tử dậy: "Thiếu Ly đệ đệ, ta đỡ đệ ngồi dậy, uống một ngụm nước trước đi."
Sau khi tiên phù của Yến Thiếu Ly được xé bỏ, rốt cục thì miệng lưỡi cũng được giải phóng rồi. Cậu ta lập tức lại bắt đầu lải nhải không ngớt, nói: "Ta nhổ vào, ngươi đây là gian thương gì chứ, một chén nước đòi năm lượng văn ngân, sao ngươi không đi ăn trộm, đi ăn cướp luôn đi!"
"Đây chính là Ngọc Tiêu phong của Linh Diệp tiên tôn, nơi này mỗi một nhành cây ngọn cỏ, mỗi một đóa hoa gốc gây đều là được linh lực tưới tắm mà trưởng thành, đồ ăn thức uống cũng đồng dạng đều là thứ trân quý mỹ vị, quỳnh tương ngọc lộ, lấy của ngươi năm lượng văn ngân cũng đã là ít rồi, nếu tiểu hoàng tử chê đắt thì đừng uống nữa á."
Đại sư huynh lãnh đạm Thẩm Hàn Khê đứng ở một bên làm cảnh nền, suýt nữa đã OOC, cười ra thành tiếng.
Bé trai ngoan ngoãn Hạ Dĩ Mặc len lén kéo kéo tay áo Yến Thiếu Ly, ý bảo cậu ta đừng cãi nhau với người ta, giọng nói mềm nhũn lộ ra một chút lấy lòng: "Thiếu Ly đệ đệ, đệ uống một ngụm nước trước đi."
Nói xong, nó nhẹ nhàng bưng chén trà đến bên miệng Yến Thiếu Ly, tiểu hoàng tử đại khái là nhọc nhằn gió bụi mệt muốn hỏng người luôn rồi, tiếp lấy chén trà ừng ực ừng ực một hơi uống hết sách nhẵn, uống xong hình như còn thấy chưa thỏa mãn, vẫn còn nhìn chằm chằm một cái chén khác.
Hạ Dĩ Mặc mím môi, trên thực tế, nó cũng vừa khát vừa đói, mệt đến mức không chịu nổi, nhưng nó đã thật vất vả mới thiết lập được một chút tín nhiệm và dục vọng bảo hộ của Yến Thiếu Ly đối với mình. Nó thật vất vả mới thoát được khỏi nhà, bước lên con đường tu tiên, dọc đường này có quá nhiều những nguy hiểm không thể biết trước, nó nhất định phải tìm được chỗ dựa đáng tin cậy.
Cái mã bên ngoài này xem như đã giúp nó không ít việc, ít nhất là tiểu hoàng tử Đại Yến quốc ngay từ cái nhìn đầu tiên đã ưu ái nó rồi.
Hạ Dĩ Mặc không ngốc, nhân tình thế cố, kỳ thật so với Lục Tinh Nhiên đã sống hai đời kia còn nhìn thông suốt hơn, biết phải làm thế nào mới có thể khiến người ta thích nhất, biết làm thế nào tỏ ra yếu thế, có thể khơi dậy dục vọng bảo hộ của nam nhân, vốn tưởng rằng chân nhân thoạt nhìn dịu dàng hòa nhã này sẽ dễ nói chuyện hơn một chút, nào ngờ vừa mở miệng lại là bộ dáng đức hạnh như này.
Linh Diệp tiên tôn thoạt nhìn cũng không muốn thu đồ đệ, đường đi sau này của nó vẫn còn là một vấn đề, lúc trước tựa hồ lại bởi vì trêu chọc khiến tiểu đồ đệ của sư tôn mất hứng, làm cho thái độ của mấy người ở nơi này đối với bọn họ cũng chẳng ra gì, Hạ Dĩ Mặc chỉ có thể tận hết khả năng, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, để tránh bị làm khó dễ.
Nó từng ngụm, từng ngụm nhỏ, uống hai ngụm nước, vẫn thập phần không nỡ xoay cái chén một vòng rồi đưa đến bên miệng Yến Thiếu Ly: "Thiếu Ly đệ đệ, đệ uống thêm một ít đi."
Bao dung rộng lượng như vậy, độ hảo cảm của Yến Thiếu Ly đối với nó lại tăng lên.
"Dĩ Mặc, chờ trở về Đại Yến, ngươi muốn cái gì, bổn hoàng tử đều mua cho ngươi!"
Hạ Dĩ Mặc nhút nhát cười, nhỏ giọng thúc giục: "Mau uống đi."
Hạc Bạch lười chào hỏi hai đứa trẻ bọn chúng, nhưng người đã ở Ngọc Tiêu phong bọn họ rồi, lại không thể ném ra ngoài, dù có không tình nguyện như thế nào đi chăng nữa thì Lâu Trạch và Thẩm Hàn Khê vẫn phải thu xếp dẫn người đi.
Lục Tinh Nhiên ở trong lòng Lâu Thần mệt mỏi ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại đã sắp đến giờ cơm chiều, bây giờ hắn cũng luyện khí tầng sáu rồi, hẳn là phải dựa vào tích cốc đan để chậm rãi tích cốc, nhưng vẫn không bỏ được tật xấu ham ăn, hơn nữa Hạc Bạch cũng thích mỹ vị, Lâu Trạch lại sủng hắn, cách dăm ba bữa lại làm chút đồ ăn ngon cho hắn ăn.
Khiến cho Lục Tinh Nhiên một chút cũng không có dấu hiệu cai cơm.
Đến giờ thì phải ăn, nếu không sẽ không đủ sức lực, học tập cũng không có động lực.
Sau khi bò từ trên giường dậy, Lục Tinh Nhiên đi đến trước bàn rót cho mình một ly nước, chút chuyện không vui buổi chiều cũng đã trôi qua rồi, dù sao thì đây cũng là thế giới trong sách, Lục Tinh Nhiên nghĩ, dù có trốn tránh như nào thì cuối cùng cũng sẽ gặp phải thôi.
Chỉ là còn có chút ngượng ngùng, buổi chiều cậu khóc lớn một hồi mất mặt như vậy, còn để cho hai đệ đệ đều nhìn thấy, tuổi tâm lý của hắn tốt xấu gì cũng là người trưởng thành, hồi tưởng lại, quả thật còn cảm thấy có hơi xấu hổ nhiều chút.
Muốn lén lút đi vào phòng bếp nhỏ của Lâu Trạch xem có gì ngon không, kết quả, hắn vừa mở cửa đã bị Lâu Thần bắt được.
Trong sân cách đó không xa còn có ba người đang ngồi, Hạc Bạch, Lâu Trạch, Thẩm Hàn Khê, thoạt nhìn đặc biệt hài hòa thanh mai nấu rượu*.
(*: Ẩm rượu bình thế sự)
Cực kỳ có nhã hứng.
Đã vậy người người lại đều là đại mỹ nhân, bổ mắt vô cùng.
Lục Tinh Nhiên xấu hổ đến cực điểm, lại muốn đóng cửa lại.
Lâu Thần duỗi chân ra, chắn ở trên mép cửa: "Tỉnh rồi còn không ra ngoài ăn cơm, trốn cái gì? Muốn đói bụng sao?"
Lục Tinh Nhiên gãi gãi mặt, bị Lâu Thần nắm tay ngoan ngoãn đi theo phía sau mông y: "Tiểu sư thúc, sư tôn giận con rồi ạ?"
"Hắn sao lại giận ngươi?"
"Hồi chiều có phải là con đã quá tùy hứng rồi hay không?"
Lâu Thần dừng lại nhìn hắn một cái, không nhẹ không nặng búng vào trán hắn một phát: "Nghĩ lung tung cái gì đấy? Ai dám xả giận lên ngươi."
Hạc Bạch đương nhiên không giận hắn, lão phụ thân làm cha đau lòng vô cùng, ước gì có thể cung phụng tiểu tổ tông lên trời, nào nỡ trút giận lên người hắn kia chứ.
Thấy người đi ra, ông vội vàng đánh tiếng: "Tinh Nhiên."
Lục Tinh Nhiên đứng ở trước mặt ông thì đặc biệt giống một học sinh tiểu học, ngoan ngoãn kêu người ta: "Sư tôn."
Thấy hắn còn nguyện ý gọi mình, lão phụ thân Hạc Bạch này quả thực cảm động muốn khóc: "Tổ tông của ta ơi, rốt cuộc con cũng chịu để ý đến ta rồi."
"Đã đói bụng chưa? Hay là sư tôn dẫn con xuống trần gian ăn món ngon nhé."
Lục Tinh Nhiên nháy mắt mấy cái, trong lòng đặc biệt không có tư vị, cảm thấy mình thật sự là quá cố tình gây sự. Mấy người Hạc Bạch và Thẩm Hàn Khê cũng không biết lo lắng cho mình bao lâu rồi, sau khi đi ra một câu trách cứ cũng không thấy, còn đối tốt với hắn như vậy.
Hốc mắt hắn đỏ ửng, hai tay ôm lấy Hạc Bạch.
Đại năng hóa thần kỳ đáy lòng mềm nhũn thành một mảnh.
Sư tôn vỗ vỗ đầu hắn, nhẹ giọng nói: "Sẽ không bao giờ không cần con đâu, thật đấy, đừng lo lắng."
Lâu Trạch cũng ở một bên dịu dàng cười: "Không sao đâu, Tinh Nhiên, nếu tiên tôn thật sự không cần ngươi thì có sư thúc cần ngươi, còn có tiểu sư thúc của ngươi nữa, ngươi cứ theo chúng ta trở về Phiêu Miểu Tông đi."
Hạc Bạch tức giận: "Hai người nghĩ đẹp nhỉ."
Cãi nhau hai câu, Lục Tinh Nhiên đột nhiên nhớ tới nhân vật thụ chính trong sách và tiểu sư đệ, há miệng hỏi: "Các sư đệ đâu rồi ạ?"
Hạc Bạch quay đầu lại: "Sư đệ gì?"
"Thì là—— hai tiểu nam hài hồi chiều kia ý ạ."
Khuôn mặt Hạc Bạch đượm vẻ hồ nghi: "Vi sư lại không thu hai người bọn chúng, lấy đâu ra sư đệ? Không biết, ta không quản, thích đi đâu thì đi."
Lục Tinh Nhiên nội tâm vô cùng điên cuồng, tau đụ đụ đụ! Chuyện gì đang xảy ra vậy hả? Hạc Bạch rốt cuộc nghĩ như thế nào, trong sách không phải nói rằng ổng đặc biệt thích nhân vật thụ chính Hạ Dĩ Mặc hay sao? Liếc mắt một cái liền nhìn trúng nó, vung tay lên trực tiếp thu làm đệ tử thân truyền, hướng đi này có hơi bị lệch rồi nha, Lục Tinh Nhiên sợ quá.
Mạch truyện bị lệch đi hơi thái quá rồi phải không?
Không có lẽ nào sau khi hắn xuyên thư đến đây, Hạc Bạch lại chặt đứt toàn bộ chủ tuyến rồi đấy chứ?
Hạ Dĩ Mặc là nhân vật chính, là nhân vật chính đó! Sư tôn, người tỉnh táo lại chút coi!
Nhẫn nại lại giải thích trong chốc lát, trực giác nói cho Lục Tinh Nhiên biết nếu thật sự phát triển như này thì khẳng định là không được, bốn người còn lại cũng không vui vẻ gì.
Hạc Bạch có chút u oán nhìn tiểu đồ đệ của ông: "Sao con lại quan tâm đến hai tiểu hài tử kia như vậy? Con thích bọn chúng à?"
Cái đéo? Lục Tinh Nhiên làm sao có thể thích bọn nó được kia chứ, Lục Tinh Nhiên trốn còn chẳng kịp nữa là... Vừa nghĩ đến trong nguyên tác, bởi vì cứu nhân vật thụ chính mà mình bị Ma Tôn cho một kiếm mất mạng, Lục Tinh Nhiên liền cảm thấy đau tim, đau thịt, chỗ nào cũng đau.
Về mặt sinh lý hắn đã chẳng muốn nhìn thấy Hạ Dĩ Mặc rồi.
Về phần tiểu sư đệ Yến Thiếu Ly, ỷ vào thiên phú biến thái của mình cùng với tính tình bá đạo, kiêu ngạo, ương ngạnh, Lục Tinh Nhiên lại càng nuốt không trôi cái món này.
Hỗn thế ma vương Yến Thiếu Ly tốt nhất hãy cách hắn thật xa, Lục Tinh Nhiên hắn lập tức thắp hương.
Nhưng chuyện không như mong muốn, nếu thật sự không tiếp xúc với bọn chúng, mạch truyện chính của quyển sách này không biết sẽ sụp đổ đến đâu, Lục Tinh Nhiên hiện tại cũng không dám mạo hiểm, nhỡ đâu lệch khỏi chủ tuyến, Hạc Bạch không thu bọn chúng làm đệ tử, thế giới quan này sụp đổ thì biết làm sao bây giờ?
Đến lúc đó đừng nói thích, Lục Tinh Nhiên ngay cả mạng cũng chẳng giữ được nữa.
Hắn gian nan gật gật đầu: "Vâng, thích."
Quả thực là trái lương tâm chết mất a a a a đm!
Biểu tình của bốn người kia,càng trở nên khó ngửi, Hạc Bạch nuôi Lục Tinh Nhiên nhiều năm như vậy, cũng không thấy tiểu đồ đệ đáng yêu nói một câu thích mình, sao hai thằng oắt con mới tới đã làm cho hắn thích rồi?
Sư tôn rất tức giận!
Sư huynh cũng rất tức giận!
Sư thúc cảm thấy những món ngon mình làm cho hắn ăn đều lãng phí hết rồi! Tiểu bạch nhãn lang!
Chỉ có tiểu sư thúc ý tứ không rõ nhìn hắn một cái, nhếch môi trầm giọng hỏi lại một lần nữa: "Thật không?"
Trái tim Lục Tiêu đang rỉ máu, rưng rưng gật đầu: "Thật ạ."
Lâu Thần nhẹ giọng cười cười: "Vậy sư tôn thu bọn chúng làm đồ đệ, ngươi cũng vui vẻ sao?"
Lục Tinh Nhiên hận không thể bịt miệng Lâu Thần lại, tiểu sư thúc, xin ngài đó, đừng nói nữa a a a, lão tử có trái tim thủy tinh đó nha, sao ngài còn rắc muối lên trên đó, ngài như vậy sẽ phải truy thê sml đó, ngài có biết hay không?!
Hờ hờ!
Ta chính là kẻ có lệ, mặt vô biểu tình: "Vui, vui ạ."
"Đúng rồi sư tôn, bọn họ còn chưa ăn cái gì phải không? Người mang tụi nó đi đâu rồi, đừng bỏ đói con nhà người ta nhé.."
Hạc Bạch không tình không nguyện, dỗi: "Không biết, đừng hỏi ta, ta không quản."
Phủ nhận ba lần liên tiếp.
Lục Tinh Nhiên đành phải nhận mệnh nhìn về phía đại sư huynh và sư thúc.
"Sư huynh~"
"Sư thúc~"
"Hai người bọn họ còn nhỏ, vẫn chưa đạt tới trình độ tích cốc, sẽ đói lắm, phải ăn đồ ăn mới được."
Thật vất vả mới kéo được Lâu Trạch dậy, dẫn hắn đi tìm hai sư đệ trong truyền thuyết, kết quả, không có Lâu Trạch vào bếp, trên đỉnh Ngọc Tiêu phong không còn ai có thức ăn trong tay nữa.
Hạ Dĩ Mặc và Yến Thiếu Ly đang bị trói, lúc này đã đói bụng từ lâu, cũng không biết còn có thể bị nhốt ở chỗ này bao lâu nữa, đang lúc Hạ Dĩ Mặc chuẩn bị trèo cửa sổ trên mái nhà ra ngoài thì Lục Tinh Nhiên đẩy cửa tiến vào.
Dọa cho nhân vật chính trượt chân một phát, Lâu Trạch theo bản năng đi bảo vệ Lục Tinh Nhiên, kết quả tên nhóc này lại nhanh một chân bước ra ngoài.
Vững vàng ôm Hạ Dĩ Mặc vào trong ngực.
"Ngươi không sao chứ?"
Hạ Dĩ Mặc:...
Hươu con đâm loạn xạ!!!
"Không có, không có việc gì."
Lục Tinh Nhiên mười hai tuổi tuy rằng không có khung xương người lớn, nhưng thắng ở tuổi trẻ phơi phới, cảm giác thiếu niên bùng nổ, nam hài tràn đầy sức sống lại thần thái phấn chấn, khiến người ta yêu thích một cách kỳ lạ?
Hạ Dĩ Mặc: Ta biết yêu rồi.
Lục Tinh Nhiên một chút cũng không có tính tự giác rằng mình tựa như thiên thần giáng thế, đã thành công soát đầy độ hảo cảm với nhân vật thụ chính bên này, nhẹ tay nhẹ chân buông Hạ Dĩ Mặc xuống rồi nhanh chóng động thủ cởi trói cho Yến Thiếu Ly.
Sợi dây Hạc Bạch dùng để buộc tóc trói lấy cậu ta, đối với Lục Tinh Nhiên mà nói thì căn bản không thành vấn đề, bị Lục Tinh Nhiên chạm vào liền tự động cởi bỏ.
Đường đường là tiểu hoàng tử của Đại Yến Quốc, lúc này tay chân đều tê dại, còn bị đói bụng khát họng suốt một ngày, có tính tình gì cũng không phát ra được, tủi thân cũng không biết là muốn xả giận với ai.
Trong lòng Lục Tinh Nhiên cũng cảm thấy có lỗi, hai tiểu sư đệ này lại chưa làm sai cái gì, hết lần này tới lần khác, bởi vì hắn xuất hiện, thiếu chút nữa thì quỹ tích nhân sinh đều bị thay đổi rồi.
Cũng không biết rốt cuộc là phúc hay họa.
Hắn nhìn về phía Hạ Dĩ Mặc, giọng điệu vẫn là mềm mỏng hơn, dù sao thì nhân vật thụ chính cũng có một gương mặt của mối tình đầu giống y như thiếu nữ kia mà! Sao hắn có thể "thụ" được như này cơ chứ? Quả thật là ôn nhu mềm mại, dễ dàng bị đẩy ngã mà! Cái bệnh nhan khống giai đoạn cuối đáng chết này!
"Đã đói chưa?"
Tác giả có điều muốn nói:
Hạ Dĩ Mặc: Đột nhiên cảm thấy hướng đi của mình là bạch liên trà xanh tâm cơ õng ẹo công.
Lục Tinh Nhiên: Sư đệ, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, thật đấy.
Hạ Dĩ Mặc: Huhuhu nhị sư huynh ưa nhìn quá~ tốt bụng quá~ đáng yêu quá~ dịu dàng quá~
Lục Tinh Nhiên: Cmn mi OOC rồi, thuộc tính đều thay đổi rồi, đệt!
(Lâu Thần × Lục Tinh Nhiên, không phải là vạn nhân mê, không phải là vạn nhân mê, Tiểu Hạ cũng sẽ có CP! Cảm ơn đã xem)