Tầm nhìn của Lục Tinh Nhiên lập tức mở rộng ra, chiều cao của Lâu Thần vốn dĩ đã không thấp, dáng người cao khoảng 1m90, bả vai rộng, là loại dáng người điển hình mặc quần áo thì gầy mà cởi đồ ra thì có thịt.
Hình dung không nổi, chính là cảm thấy siêu cấp tuyệt vời, siêu cấp có cảm giác an toàn.
Ngồi trên vai tiểu sư thúc cũng chẳng hề cảm thấy một chút hoảng loạn nào, Lâu Thần vững vàng nâng hắn, thân thể và bờ vai kia rất có lực, giống như có thể chống đỡ được tất cả gian nan vạn hiểm trên đời này.
Lục Tinh Nhiên bất giác nở nụ cười, tâm tình lập tức thả lỏng:
"Tiểu sư thúc, người thật là cao a~."
Tiếng nói không tính là lớn, nhưng vẫn có không ít người bên cạnh nghe được, vừa nhìn thấy là Lâu Thần đang làm cái giá để đỡ Lục Tinh Nhiên liền nhao nhao nhường đường.
Hai vị con trai trưởng của tông chủ Phiêu Miểu Tông hiện giờ đều tu hành ở Cửu Thiên Tông bọn họ, đây chính là vinh quang lớn lao biết bao, hơn nữa uy danh của Linh Diệp tiên tôn ở toàn bộ đại lục, cho dù là Cửu Thiên Tông cũng không có quyền can thiệp vào hành động của ông, huynh đệ Lâu gia là thượng khách của ông, địa vị lại chỉ cao không thấp.
Lâu Thần không để ý tới ánh mắt hâm mộ của mọi người, nhanh sải bước lớn, đỡ Lục Tinh Nhiên đi về phía trước.
Y đã là tu vi kim đan trung kỳ, thực lực đại tăng, sáu năm trước giấu tài ém nghề, lui tới nơi này của Hạc Bạch, hiện giờ mới 22 tuổi, cũng đã có cảnh giới như thế, thật sự là làm cho người ta không thể không cảm khái tán thưởng.
Giới tu tiên có một quy định bất thành văn, thật ra, tu sĩ tiến vào kim đan kỳ mới được coi như chân chính đặt một chân bước vào ngưỡng cửa tu chân, kim đan kỳ là một lằn ranh quan trọng trên đỉnh núi phân cách giữa người tu hành với phàm nhân, có thể đạt được thành công thật sự hay không, phải xem kim đan này kết như thế nào.
Lâu Thần bước vào kim đan kỳ, bộ dạng và khí thế cả người so với trước kia đều đỉnh hơn vài phần, hiện giờ chỉ dựa vào một góc nghiêng của gương mặt tuấn mỹ thôi cũng đã khiến cho ánh mắt của vô số người hội tụ mà đến rồi.
Lâu Thần trong nguyên tác chưa từng làm quen với đám người Lục Tinh Nhiên Hạc Bạch, cho nên vẫn không có cơ ngộ. Hiện giờ toàn bộ câu chuyện đã thay đổi, Lâu Thần quả thật cũng giấu diếm thực lực của mình một thời gian, chỉ có điều cách đây không lâu, y không có tiếp tục giấu diếm nữa.
Nương theo Lâu Trạch kết đan thành công, cùng nhau công bố tu vi kim đan kỳ.
Bây giờ chính là thời điểm nổi danh cực thịnh.
À, đúng rồi, Thẩm Hàn Khê năm nay 17 tuổi, cũng thành công trúc cơ rồi.
Đều là thiên phú và tốc độ tu luyện hiếm thấy ở đại lục, khiến cho cả tông môn đều rất coi trọng.
Chỉ có điều, có Hạc Bạch tọa trấn, tất cả mọi thứ của Thẩm Hàn Khê đều được bảo vệ rất tốt, so sánh như vậy, Lục Tinh Nhiên lại có chút không đủ nhìn rồi. Tuy rằng cũng rất ưu tú, nhưng song linh căn quả thật không dễ dàng tu luyện như đơn linh căn, sự cố gắng của Lục Tinh Nhiên trong suốt mấy năm nay, mấy người họ đều nhìn thấy, nhưng vẫn không đuổi kịp tốc độ trước kia của bọn họ.
Hạc Bạch và Lâu Thần khuyên hắn rất nhiều lần, Lục Tinh Nhiên chậm rãi cũng nghĩ thông suốt, không so đo chuyện tu vi như trước nữa.
Nhưng cũng không nghĩ tới, kẻ bị lời ra tiếng vào trong thế giới này lại biến thành chính bản thân hắn, người tu hành cùng tông môn cũng có không ít người có thiên phú tốt hơn, song linh căn cũng có lựa chọn tốt hơn Lục Tinh Nhiên, nhưng hết lần này tới lần khác Hạc Bạch và Thẩm Hàn Khê lại chỉ nhận một bảo bối như vậy, không đồng ý thu thêm đồ đệ.
Dần dà, người hâm mộ ghen tị với Lục Tinh Nhiên ngày càng nhiều thêm, lời nói nhiều rồi, lan truyền ra, cũng không còn dễ nghe như vậy nữa.
Lục Tinh Nhiên ngồi trên cao, giơ tay nhìn ra xa một chút:
"Tiểu sư thúc, người có muốn mang đồ đệ không ạ?"
Lâu Thần không chút suy nghĩ đã cự tuyệt:
"Không mang."
"Nhưng mà trong tông môn có quy định, tu sĩ đã đạt tới kim đan kỳ phải trợ giúp tông môn dạy đệ tử mới tu hành mà."
"Ta không phải người của Cửu Thiên Tông, họ quản không nổi ta."
Lục Tinh Nhiên gật gật đầu, trong lòng đồng ý đến mức không thể đồng ý hơn được nữa, tiểu sư thúc thật có khí phách mà! Đỉnh vãi!
Lục Tinh Nhiên mười hai tuổi thân hình gầy gò nhưng cũng không có vẻ yếu đuối, cả người giống như quả đào mới bắt đầu chín, lộ ra hương trái cây mê người, có chút chua chát nhưng lại hơn về phần sạch sẽ, khí tức lại càng là thanh xuân ngọt ngào nói không nên lời, tuy rằng bản thân không có cảm giác gì, nhưng không thể không thừa nhận thiếu niên lớn lên rất tốt, càng ngày càng xinh đẹp.
Có Lâu Thần ở bên cạnh, đương nhiên không có ai chặn đường của bọn họ nữa. Lục Tinh Nhiên ngồi trên vai y trong chốc lát cũng nhảy xuống, tay nắm tay, nhảy nhót đi bên cạnh Lâu Thần giống như một con chim non vui vẻ, còn líu ríu nói suốt một đường.
"Tiểu sư thúc tiểu sư thúc, người có thấy sư tôn bọn họ đâu không ạ?"
"Không thấy, ta vốn là đi đón ngươi tan học, không nghĩ tới ngươi lại chạy nhanh như vậy."
Lục Tinh Nhiên ngượng ngùng nở nụ cười:
"Tại con tò mò quá ý mà, muốn đến góp vui, đây vẫn là lần đầu tiên con thấy tông môn tổ chức chiêu sinh hoành tráng như vậy đấy, chúng ta đi lên phía trước xem một chút đi, có được không ạ~"
Thời điểm không làm nũng đều là được mấy người nuông chiều mà lớn lên, lúc làm nũng rồi thì ai mà chống đỡ được cho nổi.
Lâu Thần nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn:
"Vì sao lại tò mò việc chiêu sinh như vậy?"
Lục Tinh Nhiên nghẹn một chút, ấp úng lại bắt đầu nói không rõ ràng, cũng không thể nói hắn chính là vì đến xem xem mặt mũi nhân vật thụ chính trông như thế nào đi?
"Con chính là tò mò mà~ con không phải là bé con hay sao, có chút tò mò là điều rất bình thường nà."
Lâu Thần thở dài:
"Đã bao nhiêu tuổi rồi còn bé con."
Lục Tinh Nhiên xoay người, vươn ba ngón tay, một vẻ nghiêm trang nói chuyện với Lâu Thần:
"Ba tuổi, Lục Tinh Nhiên mới ba tuổi, không thể nhiều hơn được nữa."
"Được rồi, Lục Ba Tuổi."
Tìm một vòng cũng không thấy Hạc Bạch, trong lòng Lục Tinh Nhiên còn cảm thấy kỳ quái.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Trong sách không phải nói sư tôn sẽ tự mình tới sao? Còn liếc mắt một cái liền nhìn trúng nhân vật thụ chính với cả tiểu sư đệ, mang về làm đệ tử thân truyền trực hệ, Lục Tinh Nhiên trong nguyên tác còn không có đãi ngộ như này.
Không biết liệu điều này có thay đổi hay không.
Nhưng cậu và Lâu Thần ở bên này chờ thật lâu, chân đều mỏi nhừ rồi cũng không thấy bóng dáng Hạc Bạch hay Thẩm Hàn Khê, không có hai người bọn họ thì thôi, Lục Tinh Nhiên tìm vài lần trong đống củ cải nhỏ (đám đệ tử mới) cũng không thấy nhân vật thụ chính mà cậu muốn tìm với tiểu sư đệ đâu cả.
Chẳng lẽ thời gian không đúng hay sao? Họ không phải là đến vào lần này ư?
Lâu Thần thờ ơ nhìn tiểu thiếu niên ở trong đám người giống như một con cá vui vẻ bơi đi, cũng không đi hỏi hắn rốt cuộc muốn tìm ai.
Đến lúc thật sự mệt mỏi không chịu nổi, không có khí lực rồi sẽ ngoan ngoãn trở lại bên cạnh y ngồi một lát, nghỉ ngơi một chút hoặc là nằm sấp trong lồng ngực y đùa giỡn:
"Tiểu sư thúc, hay là chúng ta trở về trước đi?"
"Chơi đủ rồi?"
"Ừm."
Lục Tinh Nhiên ghé vào vai y nhỏ giọng lầm bầm:
"Cũng chả có ý nghĩa gì, đều là Tiểu Đậu Đinh (lũ trẻ con) chẳng có gì đẹp cả."
Lâu Thần ôm bé con rời đi, Lục Tinh Nhiên lải nhải lại nói câu được câu chăng, lúc trở lại Ngọc Tiêu Phong, thiếu chút nữa là ngủ thiếp đi.
Đầu cứ gật gù một cái lại một cái, Lâu Thần cảm thấy buồn cười, bàn tay lớn sờ đến cái eo mảnh khảnh của thiếu niên, trên xương sống còn có chút nhô ra, Lâu Thần nghĩ thầm, vẫn còn gầy lắm.
Ngoài dự liệu, ở trong sân nhỏ nhìn thấy Thẩm Hàn Khê, người mà mình đã tìm kiếm một vòng nhưng không tìm thấy, tinh thần Lục Tinh Nhiên lại trỗi dậy, từ trong lòng Lâu Thần nhảy xuống, chuẩn bị nhảy lên lưng Thẩm Hàn Khê, sư huynh hắn cũng đã thành công trúc cơ, thân hình lẫm liệt, tướng mạo đường đường.
Một đôi mắt lóe sáng hàn tinh, mày kiếm bay lên, một thân khinh bào tiễn tụ màu chàm, bên hông thắt một đoạn vải trắng rủ tua rua, bên trên buộc một khối dương chi bạch ngọc, tóc đen được một sợi dây buộc tóc hoa văn mây màu lam cao cao cột thẳng lên, thật là một nam tử trẻ tuổi tuấn tú.
"Đại sư huynh~"
"Tinh Nhiên."
Thẩm Hàn Khê vẫn như trước, không nói nhiều, giống như một người đầu gỗ.
"Sư tôn đâu rồi, sư tôn đâu rồi? Đệ đã tìm sư tôn một vòng rồi còn chưa thấy người đâu nữa."
"Ở trong phòng, trưởng lão nội tông có việc bàn với sư tôn."
"Vâng, vậy chúng ta chờ sư tôn đi."
Ngày thường Thẩm Hàn Khê chỉ là một bộ mặt băng sơn, hôm nay không biết chuyện gì xảy ra, khí tràng quanh người hình như lại lạnh thêm vài phần, Lục Tinh Nhiên cảm giác đứng bên cạnh hắn nhiệt độ đặc biệt thấp.
"Sư huynh, huynh làm sao vậy? Hình như huynh có chút không vui?"
Thẩm Hàn Khê còn chưa hé răng, Lâu Trạch bưng đồ uống giải khát đã đi ra, vẫy tay chào đồ tham ăn Lục Tinh Nhiên, tiểu tử kia lập tức chạy nhanh hơn bất cứ ai.
"Sư thúc..."
"Suỵt —— nhỏ giọng chút, Linh Diệp tiên tôn mà biết ta lén cho ngươi ăn thì lại nói ngươi."
Lục Tinh Nhiên thèm thuồng như một con mèo hoa nhỏ, con ngươi đều sáng lên, thiếu chút nữa đã chảy nước miếng, nắm lấy ống tay áo Lâu Trạch:
"Sư thúc làm món gì ngon vậy, cho con nếm thử với, cho Tinh Nhiên một miếng nhỏ đi mừ."
Lâu Trạch thích trêu chọc cậu nhóc, cầm hộp thức ăn liên tiếp lừa gạt rất nhiều câu "sư thúc" mềm mại ngọt ngào của Lục Tinh Nhiên, lúc này mới hài lòng đưa cho nhóc.
Ai ngờ tiểu thiếu niên này vừa có đồ ăn, bưng đi liền chạy về phía Hạc Bạch, bưng khay đồ ăn ngon vừa định gõ cửa đút cho Hạc Bạch một miếng, chợt nghe được Lục trưởng lão bên trong giọng khàn khàn nói:
"Nếu ngươi cảm thấy phiền toái, có thể giao Tinh Nhiên ra, thiên phú của nó tuy rằng không tốt bằng đơn linh căn, nhưng cũng coi như không tệ, trong tông khẳng định không thiếu người dạy nó..."
Vừa dứt lời, khay bánh hoa hải đường sơn đỏ tinh xảo ứng thanh rơi xuống đất.
Nhân bánh thơm ngon mềm mại bên trong nát vụn đầy đất, nắp đậy bằng thanh sứ xinh đẹp đập ra tiếng vang đặc biệt thanh thúy trên sàn nhà.
Hạc Bạch phía bên trong cửa nghe thấy tiếng vang lập tức bước nhanh tới, trong nháy mắt mở cánh cửa gỗ khắc hoa ra, nhìn thấy biểu tình ngây ngốc của Lục Tinh Nhiên, thoáng chốc liền thấy đau lòng.
"Tinh Nhiên."
Sư tôn đang gọi hắn.
_Hết chương 8_
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Tinh Nhiên: Sư tôn, người có phải là không cần con nữa rồi phải không? Cảm thấy con rất phiền toái [khóc]
Hạc Bạch: Đừng nói bậy, con là đứa con ngoan mà ta nuôi lớn, sư tôn sao có thể không cần con được chứ?
Lục Tinh Nhiên: Con coi người là sư tôn, vậy mà người lại muốn làm papa của con?
Hạc Bạch: Ta coi ngươi là con trai thì đã nàm xao? Tiểu sư thúc nhà ngươi còn coi ngươi là vợ nữa kìa!