Tác giả: Rất Là Lập Dị
Chuyển ngữ: Wanhoo
_
Tóm lại, sau khi Ninh Thư bị thầy y tế đả kích toàn tập không chừa một góc, cô đã biết mình ăn hại ngần nào. Ninh Thư ra khỏi phòng y tế, cô dạo vườn hoa ngắm những bông hoa xinh đẹp để củng cố tinh thần.
"Này cậu kia, cậu là ai, làm gì ở đây?" Ninh Thư giật mình bởi tiếng nói hống hách vang lên sau lưng.
Ngoảnh lại thì thấy là cậu ấm Lãnh Ngạo đút tay túi quần, hếch cằm bố đời chất vấn mình. Không phủ nhận cậu ta rất tốt mã, thế nhưng không hiểu sao Ninh Thư thấy cậu ta hèn lắm.
"Này tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu không biết đây là vùng cấm à?" Lãnh Ngạo ghét cái mặt nghệt của Ninh Thư.
Ninh Thư à một tiếng định bỏ chạy. Cô lười nói chuyện và cũng chẳng buồn đôi co với cậu ấm ngốc nghếch. Nói thật là gia thế Lãnh Ngạo trội hẳn trong ba cậu ấm của ICE nhưng cậu ta khá ém, không thích phô trương như hai cậu bạn.
Lãnh Ngạo rất khó chịu khi Ninh Thư định vờ như không nhìn thấy mình. Lãnh Ngạo bình thường luôn được theo đuổi đột nhiên bị cho ra rìa bực lắm.
Lãnh Ngạo giữ tay Ninh Thư sau lại buông tay ra như sờ vào cứt chó. Cậu ta ghét Ninh Thư ra mặt, nói: "Thái độ cậu kiểu gì đấy?"
Ninh Thư nhếch mép, lúc nào Lãnh Ngạo cũng đuổi mình cút mà giờ lại nắm tay cô, còn làm giá "cậu chọc ông đây khó chịu". Cái tên này bị tâm thần à, cứ thích gây sự tào lao ấy nhỉ. Cô phải làm sao đây? Cô cũng mệt mỏi lắm rồi.
"Cậu bị câm à? Tôi đang nói chuyện với cậu đấy." Lãnh Ngạo bực dọc: "Nhớ lấy đây không phải nơi cậu được bước chân vào, khu vườn hoa này và biệt thự đối diện không phải chỗ cậu được phép vào. Nhớ chưa hả cái đồ quê mùa?"
Xem cái tính quá quắt chưa kìa, Ninh Thư rất muốn rút súng bắn tung đầu cậu ta.
Từ lúc Lãnh Ngạo đến gần, trái tim cơ thể Ninh Thư đập loạn nhịp, hô hấp dồn dập. Lại nghe Lãnh Ngạo trò chuyện với mình thì xúc động lâng lâng sắp ngất.
Rốt cuộc người uỷ thác thích cậu ngốc này bao nhiêu mà cơ thể cô phản ứng dữ dội quá. Mỗi tế bào trong cơ thể Ninh Thư đều cảm thấy hạnh phúc nhưng Ninh Thư không hề. Dù vậy cảm xúc đó vẫn đánh úp thần kinh cô.
Ninh Thư khống chế trái tim đang làm loạn: "Rồi tôi nhớ rồi, tôi sẽ không bén mảng đến chỗ này."
"Mà cậu là ai?" Lãnh Ngạo thấy mặt quen quen thì hỏi.
Ninh Thư đến quỳ, quý nhân mau quên thế, mới đây thôi còn nể Lăng Tuyết mời cô đến dự tiệc sinh nhật mà quay đi cái đã quên luôn.
Ninh Thư cười nhạt nhẽo.
Lãnh Ngạo nheo mày, nhận ra rồi lập tức hăm doạ Ninh Thư: "Đừng có kiếm chuyện với Lăng Tuyết, không thì tôi sẽ không tha cậu."
"Dù cậu có gây sự với Lăng Tuyết tôi cũng sẽ không thích cậu, cậu thôi ngay cái tư tưởng đó đi con nhỏ độc ác." Lãnh Ngạo chỉ thiếu nước nhổ nước bọt vào mặt Ninh Thư.
Ninh Thư: ...
Thể loại tự cho mình tốt đẹp, áp đặt vô cớ này là cái kiểu gì. Dù người uỷ thác thích cậu ta thật nhưng cô ngứa mắt cái điệu bộ yêu bản thân quá đà này của cậu ta lắm nhé.
"Có phải chỗ này của cậu có vấn đề không?" Ninh Thư chỉ vào đầu và chửi.
"Tôi mời cậu tham dự tiệc sinh nhật do nể mặt Lăng Tuyết. Lăng Tuyết rộng lượng không tính toán với cậu nhưng tôi sẽ không để cậu tổn thương Lăng Tuyết thêm một lần nào nữa, rõ chưa hả cái đồ quê mùa." Lãnh Ngạo hất cằm cao ngạo.
Não cậu này xử lý thông tin kiểu gì ấy, toàn sống trong thế giới riêng, tự biên tự diễn cũng vừa phải thôi chứ, từ đầu đến cuối cô chỉ nói đúng một câu thôi mà.
Cứ áp đặt vô cớ đi, trái đất không bao dung cậu nữa rồi.
"Tốt nhất nhớ kỹ cho tôi, không thì tôi sẽ cho cậu ăn một trả mười." Lãnh Ngạo nói rồi bỏ đi.
Ninh Thư hít sâu một hơi, thế giới vẫn tốt đẹp, thứ không ra gì cứ bỏ qua đi.
"Con mẹ cậu, bị ngu thì mua thuốc mà uống." Ninh Thư chửi xong bỏ chạy.
Hôm sau Ninh Thư ăn mặc bình thường, nhét súng lục ở eo rồi tới tham dự tiệc sinh nhật cậu ngốc Lãnh Ngạo.
Tiệc tổ chức ở khách sạn riêng, Ninh Thư đi bộ đến cửa khách sạn, xe sang đỗ đầy ngoài cửa. Một loạt trai xinh gái đẹp diện quần áo sang chảnh xuống xe, trái ngược với Ninh Thư đứng ở cửa.
Ai cũng khinh Ninh Thư, một vài cô bé mặc đầm lộng lẫy còn che miệng cười trộm.
Những lời đàm tiếu đổ dồn về cô từ khắp các ngả.
An Dung cũng bước xuống xe, nhìn thấy Ninh Thư thì lườm cô cực gắt, sau đó cô ta xách váy lại gần mỉa mai Ninh Thư: "Thế mà mày cũng đến, mày đến xin chức canh cửa à."
An Dung tạm nghỉ học từ sau khi bị Lăng Tuyết làm bị thương. Hôm nay mặt cô ta vẫn tái nhợt, trông giống đi phúng viếng đám ma hơn là dự tiệc sinh nhật.
Mệt mỏi ghê, đang ốm cũng cố lê lết đến làm gì.
Hiển nhiên An Dung biết mình không tươi tắn, thấy Ninh Thư quan sát mặt, cô ta hùng hổ gằn giọng: "Nhìn cái gì, tao sẽ không quên mày đã nhục mạ tao thế nào."
Ninh Thư không chấp trẻ con: "Mày lôi bằng chứng ra đây, tao đâu có động vào mày, rõ ràng là tại Lăng Tuyết nên mày mới bị thương sao đổ lên đầu tao."
An Dung ngây ra như phỗng: "Lăng Tuyết không cố ý, với cả cậu ấy không động vào tao."
"Tao cũng đâu có động vào mày, giờ tao đang đứng trước mặt mày này. Nếu tao có năng lực của Lăng Tuyết đã cho mày về giường nằm từ lâu rồi."
"Tóm lại là Lăng Tuyết sẽ không làm vậy với tao, mày đừng có mà châm ngòi ly gián, tao nói cho mày biết tao không tin mày đâu." An Dung chắc như đinh đóng cột.
Ninh Thư: ...
Nữ chính luôn luôn đúng, nữ chính sai là do thế giới sai.
Để nhân vật chính toả sáng nên đương nhiên cho IQ của vai phụ tốt thí thấp vô hạn, sự việc rõ mồn một trước mắt mà có chết An Dung cũng không nghe.
"Cứ việc, tin hay không tuỳ mày." Ninh Thư định đi vòng qua An Dung.
An Dung giữ Ninh Thư lại, Ninh Thư nhìn cô ta: "Sao, muốn đánh nhau à?"
An Dung không phục Ninh Thư, cô ta hỏi: "Còn lâu tao đã gây sự ở sinh nhật Lãnh Ngạo. Mày chắc chắn tao bị thương vì Lăng Tuyết?"
"Đương nhiên rồi, tao mà có siêu năng lực giống như Lăng Tuyết tao đã đánh què mẹ mày cho biết xác rồi." Ninh Thư khinh.
An Dung cũng thích Lãnh Ngạo, Ninh Thư không hiểu, chẳng lẽ cô ta không ghen chuyện Lãnh Ngạo thích Lăng Tuyết. Phải biết rằng người uỷ thác Lâm Giai Giai ghen điên cuồng.