Tác giả: Rất Là Lập Dị
Chuyển ngữ: Wanhoo
_
Xuất phát từ một câu mang ơn vừa rồi, Ninh Thư vẫn cảnh báo An Dung: "Mày để ý Lăng Tuyết vào, nó giết người trong vô hình đấy." Ninh Thư nhìn ngang nhìn dọc rồi lại gần nói nhỏ vào tai An Dung: "Nghe nói Lăng Tuyết là chị đại của một băng nhóm, có nhiều đàn em lắm."
"Nói thì cứ nói sán lại gần làm gì hả cái con nhà quê này." An Dung cười khỉnh: "Lăng Tuyết là chị đại xã hội đen? Nhìn cậu ấy giống à?"
Ai nói chị đại xã hội đen phải cao to kệch cỡm mà không phải nhã nhặn xinh đẹp? Ninh Thư lười nói chuyện với cô ta, cô cảnh báo rồi còn nghe hay không không phải chuyện của cô.
Lại còn chửi cô là quê mùa mới cay chứ. Nghĩ đến nguyện vọng của người uỷ thác, Ninh Thư quyết định vào một đêm đen bão giông nào đó sẽ chùm bao tải đánh An Dung no đòn.
Can tội nói năng chọc tức cô.
Ninh Thư ngồi ăn phía này, một đôi giày da đen sáng bóng dừng trước mặt. Cô ngẩng đầu lên xem, hóa ra là cậu ấm lấp lánh hai chữ ngốc nghếch trên đầu.
Lãnh Ngạo chê bai cái mép còn dính nước trái cây của Ninh Thư. Cậu ta không hiểu tại sao Lăng Tuyết phải quan tâm cái loại gai mắt này.
"Cậu qua đây với tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Lãnh Ngạo khinh khỉnh đi trước Ninh Thư, không cần biết phản ứng và Ninh Thư có đồng ý hay không, như đã chắc chắn Ninh Thư sẽ đi theo.
Ninh Thư định không đi theo nhưng nghĩ cậu ta ghét mình mà còn tới tìm mình chắc chắn có ý đồ.
Người ta là bề tôi trung thành dưới váy nữ chính, Ninh Thư không nghĩ tự nhiên đối phương có thiện cảm với mình.
Giết nữ chính, vậy cậu ngốc này sẽ không bị Lăng Tuyết lừa gạt, tuy cục nhưng hiệu quả.
Ninh Thư nhìn quanh một vòng không thấy Lăng Tuyết trong sảnh, điều này làm Ninh Thư có dự cảm chẳng lành, cô đuổi kịp Lãnh Ngạo hỏi: "Cậu muốn dẫn tôi đi đâu?"
Lãnh Ngạo nói với giọng điệu chán ghét: "Cậu đi theo là được, đừng hỏi nhiều."
Ninh Thư càng thêm bất an, cô định chạy lại bị Lãnh Ngạo giữ tay áo.
Lãnh Ngạo phiền chết đi được, đã không thích thú gì khi phải đi gặp con nhỏ quê mùa, giờ con nhỏ quê mùa còn dám chống đối làm Lãnh Ngạo càng khó chịu hơn.
Tóm tay áo Ninh Thư, cậu ta răn đe: "Cái thứ quê mùa nhà cậu đừng bắt tôi phải đánh."
Lãnh Ngạo khó chịu bởi nữ sinh này chống đối cậu ta. Đám con gái sẽ không chống đối cậu ta, một cái liếc mắt đủ để trái tim đám con gái nở hoa.
"Bớt khiêu chiến giới hạn của tôi và cũng bớt cái ý chống đối đi, tôi không có hứng thú với cậu đâu." Lãnh Ngạo nghiến răng nghiến lợi, có vẻ đã chạm ngưỡng nhẫn nại với Ninh Thư.
Lãnh Ngạo vẫy tay gọi bảo vệ ở góc, lập tức có bảo vệ qua tóm Ninh Thư, Ninh Thư muốn rút súng giắt eo nhưng bị bảo vệ giữ cánh tay.
Cô theo sau Lãnh Ngạo như bị áp giải.
Ninh Thư bị đẩy vào căn phòng sau sảnh tiệc, Lãnh Ngạo mở cửa kéo Ninh Thư vào trong. Lăng Tuyết ngồi trên ghế với tư thái tuyệt đẹp đảo mắt đánh giá Ninh Thư.
Trong phòng còn có hai người khác, đó là hai người còn lại trong nhóm ba cậu ấm. Ninh Thư có rất ít ấn tượng về hai cậu ấm này, hai cậu ta ngồi hai bên trái phải Lăng Tuyết, Lăng Tuyết được trai đẹp vây quanh hệt như nữ vương.
Ninh Thư bị xô ngã, cô đứng ngay dậy phủi bụi. Thật ra làm gì có bụi, cô sờ quần áo để kiểm tra súng giấu bên trong, sờ thấy súng cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Lăng Tuyết cười với Lãnh Ngạo: "Các cậu ra ngoài cả đi, tớ muốn nói chuyện với cậu ấy."
Hai cậu ấm bên cạnh Lăng Tuyết đứng lên, Ninh Thư nhìn thoáng qua thì phát hiện hai cậu ta như đang mộng du, giống như đang hưởng thụ giấc mơ hạnh phúc nào đó. Biểu cảm này rất quen, Ninh Thư nhớ tới việc Lăng Tuyết làm với thanh niên trong ngõ, không lẽ Lăng Tuyết làm gì đó với bọn họ?
Lãnh Ngạo cảnh cáo Ninh Thư: "Tốt hơn hết đừng làm Lăng Tuyết bị thương, không thì tôi sẽ cho cậu nếm mùi sống không bằng chết. Đừng nghi ngờ khả năng của tôi."
Ninh Thư rất muốn mửa vào Lãnh Ngạo ngốc nghếch, cô làm gì được Lăng Tuyết, tình huống hiện tại phải là Lăng Tuyết làm gì cô mới đúng.
Ba cậu ấm ra ngoài còn đóng cửa lịch sự, trong phòng chỉ còn Ninh Thư và Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết đứng dậy lại gần và quan sát Ninh Thư từ trên xuống dưới, khinh miệt: "Khỏi giả bộ, tao biết mày không phải Lâm Giai Giai cũ."
Con ngươi Ninh Thư co rụt, cô trừng mắt lườm Lăng Tuyết: "Mày bị thần kinh à, tao không phải Lâm Giai Giai vậy mày là Lâm Giai Giai chắc, chẳng hiểu sao."
Có chết Ninh Thư cũng phải nhận mình là Lâm Giai Giai.
"Mạnh mồm lắm, để tao rút linh hồn mày ra nhìn xem mày có phải Lâm Giai Giai không nhé." Nói rồi Lăng Tuyết chạm vào huyệt Thiên Linh của Ninh Thư.
Ninh Thư hoảng hốt, định mệnh, nữ chính trêu ngươi ông trời thế, không thể để cô ta rút linh hồn mình ra.
Ninh Thư né tay cô ta, cô lăn một vòng rồi rút súng ngắm bắn Lăng Tuyết.
Con bọ chó bỗng nhiên rút súng làm Lăng Tuyết hơi sững sờ, sau đó cô ta khẳng định: "Mày không phải Lâm Giai Giai, tao rất muốn xem sau lớp da này là con quỷ nào."
Ninh Thư cầm súng cố gắng không để mình run: "Mày bị thần kinh à? Tao chẳng biết mày đang nói nhăng nói cuội gì hết, chẳng lẽ mày không phải Lăng Tuyết?"
Nói dở dễ lộ, nếu vai ác nói quá nhiều sẽ tạo cơ hội cho vai chính lật bàn. Ninh Thư bóp cò súng và thầm cầu nguyện mình bắn trúng. Khoảng cách gần thế chắc là bắn trúng nhỉ. Với kỹ năng bắn súng vòng số năm của cô chắc là được nhỉ nhỉ nhỉ?
Cảnh tượng sau đó làm Ninh Thư khiếp sợ. Cô thấy trước mặt Lăng Tuyết hiện ra một vách chắn trong suốt, mà viên đạn không xuyên qua được vách chắn này. Mẹ nó là tay không đỡ đạn nhé, sao cô trâu bò thế nữ chính?
Ninh Thư đến quỳ khi nhìn viên đạn rơi cạch xuống đất. Lăng Tuyết sau lá chắn trong suốt sầm mặt.
Lần này giật đuôi hổ thật rồi, nhìn sắc mặt Lăng Tuyết, Ninh Thư không ngần ngại nã thêm hai phát súng vào cô ta. Cô vẫn không yên tâm mà nã hết đạn trong khẩu súng.
Ninh Thư trơ mắt nhìn Lăng Tuyết dùng linh khí tạo lá chắn cản hết đạn, Ninh Thư thầm than khổ. Cô phanh áo ngoài lấy băng đạn để thay.
Lăng Tuyết toát mồ hôi lạnh, lại nhìn thấy động tác của Ninh Thư thì muốn hộc máu. Cô ta không ngờ sẽ lật thuyền trong mương, không ngờ con tép này dám chống trả. Cô ta bắt đầu rút linh hồn mình đặt vào mắt trận.