Kĩ năng?
'Kĩ năng gì? Sao bỗng nhiên tôi lại có thể mở khóa một kĩ năng? Hơn nữa, Thánh Tích là gì?...'
Hàng loạt câu hỏi bắt đầu xoay mòng mòng trong đầu tôi, nhưng tôi đã cố trấn tĩnh lại.
Để xem tôi đã mở khóa ra cái kĩ năng quái quỷ nào, hi vọng là một kĩ năng nào đó hữu ích một chút, và cũng phải phù hợp để phát triển nữa.
=Đã mở khóa thành công kĩ năng [Toàn Trí] ***(ĐẶC BIỆT)=
=Kĩ năng: Toàn Trí
-Cấp độ: 0 (Mới bắt đầu)
-Mức độ tác động: F (Mức thấp nhất)
-Tác dụng: Có thể đọc suy nghĩ của người khác.
-Kĩ năng bổ sung: ???
-Kĩ năng mở rộng: ???=
Kĩ năng bổ sung và kĩ năng mở rộng? Chúng là gì vậy?
Càng lúc tôi càng cảm thấy mù mờ hơn, và ngay sau đó đạp vào mắt tôi là một hộp thoại khác
=Thánh Tích: Sự từ chối ảnh hưởng của một vị thần
-Mức độ: 0 (Mới bắt đầu)
-Tác dụng: Từ chối 10% mức độ ảnh hưởng của một vị thần
* Thánh tích đặc biệt: Có thể phát triển dựa vào cấp độ của người sỡ hữu Thánh tích=
Bây giờ não tôi chính thức nổ tung ra. Thật sự...
Đầu tiên là kĩ năng.
Đừng đùa. Tôi có thể khẳng định chắc chắn rằng cái kĩ năng này ở mức độ mà tôi sẽ mạnh mồm để nói là Thần Thánh.
Chỉ riêng việc nó được xếp vào loại 3 sao Đặc biệt cũng đủ để chứng minh điều đó, chưa kể còn 2 cái kĩ năng bổ sung và mở rộng kia nữa. Tức có nghĩa là kĩ năng này vẫn có thể phát triển ở 2 khu vực kĩ năng kia và thậm chí kĩ năng Toàn trí vẫn có thể nâng cấp được.
Tiếp theo là cái Thánh tích. Đầu tôi hiện tại hơi choáng một chút nhưng tôi đã đoán được một số điều.
Thứ nhất, có vẻ như việc tôi từ chối cái Hệ thống kia đã khiến tôi vô tình (có lẽ cũng khá là may mắn nữa) mở khóa được cái Thánh Tích đặc biệt này. Và từ đây tôi cũng đã nhận định được có vẻ ở đây, mỗi vị thần trở thành một Hệ thống, và cũng chẳng trách tại sao tự nhiên nhiều Hệ thống đến vậy.
Thứ hai, có vẻ như vị thần kia đã vô cùng tức giận nên đã hạ thế xuống đây để tìm tôi.
Có vẻ như việc từ chối vị thần đó đã khiến anh ta bị chọc tức...
Thôi thì... cứ thử đọc suy nghĩ của anh ta trước vậy...
{ Thằng nhóc thối tha, dám từ chối ta, ngươi có biết ta là ai không hả... Chỉ vì ngươi mà ta bị chế nhạo là hữu danh vô thực... Ngươi cú chờ đó, ta sẽ}
Tôi đoán tôi sẽ không về nhà trong một thời gian dài.
Haizz...
Tôi không biết việc mình làm là đúng hay không nữa...
Tôi hé mắt nhìn và vẫn nhìn thấy anh ta vẫn quanh quẩn chỗ đó, chỉ khác là bây giờ anh ta đã giấu đôi cánh của mình và hóa thành một người bình thường.
Dĩ nhiên, khi hóa thành người rồi thì anh ta lại càng đẹp trai một cách khó tin. Đôi mắt 2 màu, một màu vàng kim rực lửa và màu xanh lam êm dịu. Và đương nhiên, khi đã nhìn thấy trai đẹp xuất sắc như vậy thì hội chị em phụ nữ đâu để yên.
"Anh ơi, anh đẹp trai quá"
"Anh ơi, làm bạn trai em đi"
"Anh ơi, cho em xin số điện thoại".....
Vâng.
Tôi chưa bao giờ muốn cảm ơn các em gái mê trai hơn lúc này.
Mặc dù tôi có hơi khó chịu khi nhìn vào đống bình luận khá khiếm nhã của một số em gái mê trai đẹp, nhưng bây giờ tôi hiểu rằng mình đã không nhìn nhận một cách sâu xa. Điển hình là vào việc này đây.
Tôi đã nhanh chóng chạy về nhà hết tốc lực khi đám con gái bắt đầu lại gần vị thần đang tức giận kia.
*******************************************************************************************************
Michael, người đang đi tìm kẻ đã từ chối mình, đang cảm thấy rất khó chịu khi bị các chị em nhìn vào.
" Thằng chó chết đó, nếu như mình bắt được nó..."
"Chậc... Nếu không phải vì nó, mình cũng đâu rỗi hơi xuống đây như thế này..."
"Cái thế giới này sắp sụp đổ rồi... nếu không kịp thì mình sẽ bị thiệt mất.."
"Thằng nhóc chết tiệt, mày ở đâu vậy..."
"Tại sao mình không thể cảm nhận được nó cơ chứ..."
"Rõ ràng là mới ở gần đây..."
Hắn tặc lưỡi rồi biến mất khỏi chỗ đó, để lại một dấu chấm hỏi to đùng cho mấy người xung quanh. Họ dường như không nhớ rõ rốt cuộc vì sao mình lại ở đây và đang làm gì nữa. Đường phố lại tiếp tục trở về vẻ vốn có của nó.
********************************************************************************************************
Sau khi trốn thoát thành công khỏi mấy con mắt sắc lẹm đó, Michael bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc. Đôi mắt sắc lạnh bây giờ đang tỏ ra khá bối rối.
"Thật sự quá kì lạ. Không thể nào mất dấu ở đó được. Người bình thường sao có thể xóa dấu vết một cách dễ dàng như vậy chứ. Trường hợp duy nhất là tên đó đã nhận được phước lành từ một Hệ thống khác, nhưng không thể nào, làm sao một người có thể tiếp nhận lời mời của hai vị thần được? Kể cả như vậy, dấu vết cũng không thể nào bị xóa bỏ một cách sạch sẽ như thế kia..."
"Khốn nạn, rốt cuộc tên đó là ai, có thân phận như thế nào,..."
Michael hiện tại có lẽ không biết, cơn tức giận của hắn đã bay biến gần hết và chỉ còn lại sự tò mò sâu sắc.
Và hắn cũng không thể nào lường trước được, chính sự tò mò này đã bắt đầu thổi bùng lên một ngọn lửa mạnh mẽ không thể nào dập tắt được.
*********************************************************************************************************
Tôi đã chạy về nhà suốt 1km không ngơi nghỉ, và chính xác là ngay lúc này đây, tôi đang nằm ngoài hành lang luôn chứ chẳng thèm vào nhà thay đồ nữa.
Hai chân và hai tay tôi hiện tại đã quá mệt mỏi và rã rời, và đầu tôi cứ ong ong hết cả lên...
Và ngay vào lúc đó, một giấc mơ kì lạ đã chiếm lĩnh hết tâm trí tôi.