Những kẻ sống trong sự giàu sang, sống trong nhung lụa, được cưng chiều, được nâng niu thì như thế nào? Những người sống trong bùn đất dơ bẩn, ngày ngày kiếm sống chỉ mong có được một bữa cơm no đủ thì ra sao? Tất cả cũng đều là con người. Có chăng, cũng chỉ là kẻ này tốt hơn kẻ kia mà thôi. Ấy vậy mà, giữa nơi phố thị phồn hoa, lại có những kẻ chê bai công việc của người khác. Đám người ấy, coi công sức mà những người làm công việc này ngày đêm, chẳng qua chỉ là một thú vui. Mà đã là thú vui, thì chẳng việc gì phải bận tâm đến.
Mà nghĩ kĩ lại, cũng chẳng sai! Đám người sống ở khu đèn đỏ này, cũng chẳng được mấy ai tốt đẹp. Ở cái khu phố đẫm trong màu sắc tình dục, đâu đâu cũng nghe được âm thanh khiến người ta đỏ mặt không dám đứng lại mà nghe, cái tiếng mời chào đon đả của những con người làm cái nghề này để kiếm sống, đúng là chẳng thể nào mặt mày cao ngạo mà nói với cả thế giới về công việc của mình được. Một khu phố mà chỉ cần nghe thấy tên thôi, người ta cũng gán nó với sự rẻ mạt và trần tục.
Nhưng, khu phố đèn đỏ ở thành phố Aberick này không phải chỉ có như thế. Người ta đồn đại với nhau, thì thầm to nhỏ với nhau về một người con gái sống ở nơi này. Giữa những kẻ tầm thường, nàng giống như một đóa hoa quỳnh tinh khiết và xinh đẹp, thanh cao chẳng nhuốm bụi trần. Người ta nói rằng, người con gái ấy có thể lấy mất đi linh hồn của tất cả những kẻ đã từng nhìn thấy nàng, bất kể đó là nam hay là nữ. Người con gái ấy, có cái tên yêu kiều giống như chính con người của nàng vậy! Nàng tên là Jasmine!
Những kẻ chưa từng gặp qua nàng làm sao mà biết được vẻ đẹp kiều diễm và mĩ lệ ấy. Mái tóc đen như màn đêm của đất nước Joghtunham vào những đêm không sao, khiến cho những kẻ giương buồm ra khơi không biết được phương hướng. Đôi mắt của nàng sáng như ánh sao của bầu trời bình lặng. Không đúng! Ngay cả vì sao sáng nhất của bầu trời cũng chẳng thể so bì được với đôi mắt của nàng. Chẳng có kẻ nào có thể thoát ra được khỏi đôi mắt ấy, họ tình nguyện đặt linh hồn của mình lại với nàng Jasmine.
Chẳng ai biết được Jasmine đã đến thành phố này từ bao giờ. Nếu hỏi một kĩ nữ già nua nhất trong khu phố đèn đỏ này, rất có thể họ sẽ nghe kể về một đứa con gái rách rưới, gương mặt lấm lem bùn đất bị một người đàn bà bán vào nơi này. Cô bé gầy gò, xấu xí ấy, chẳng một ai có thể tưởng tượng ra được sẽ có một ngày lại trở thành một nàng Jasmine yêu kiều của khu phố đèn đỏ đầy người tuyệt sắc.
Cũng chẳng ai biết được tên thật của nàng là gì. Mà có khi, chính nàng cũng không còn nhớ nữa. Người sống ở khu đèn đỏ này, còn có ai được dùng tên thật của mình đâu. Trong mắt những người chủ nhà, tên thật của họ là thứ gì đó không đáng nhắc đến. Những cái tên quê mùa chẳng thể khiến những vị khách nghe xong mà hứng thú. Cho nên, đã đến nơi này rồi, sẽ phải đổi tên, cũng như bỏ lại quá khứ của chính mình ở phía sau.
Một tiếng hò reo vang lên trong, ánh sáng bập bùng của những ngọn đèn dầu đang dần được thắp sáng thu hút ánh nhìn của những kẻ đang đứng dưới đường. Tiếng trống, tiếng đàn vọng ra từ nhà chủ Normen khiến biết bao nhiều nhìn đến lặng người. Nàng Jasmine đã đến!
Căn phòng khuất sau tàng cây, ánh trăng dịu dàng chiếu lên khung cửa sổ, phảng phất hình bóng một thiếu nữ xinh đẹp. Chẳng cần nhìn thấy gương mặt của thiếu nữ ấy, chỉ cần nhìn dáng người dưới ánh trăng sáng bạc đã đủ khiến cho bao kẻ thất thần. Tấm rèm được vén lên, nàng Jasmine vươn bàn tay nhỏ nhắn ra bên ngoài. Làn ra trắng như viên ngọc trai dưới đáy biển, ngay cả những ngư dân lành nghề nhất cũng chẳng thể nào kiếm được viên ngọc trai có thể sánh được với làn da của nàng.
Chỉ một lúc sau, đôi mắt đen láy xuất hiện, nửa khuôn mặt của Jasmine lấp ló sau tấm rèm phòng. Một đám người vây lại chỗ nàng, họ chỉ trỏ, họ chờ mong. Có những kẻ đến khu phố này, chỉ để một lần ngắm nàng mà thôi. Chỉ cần nhìn được nàng, họ đã mãn nguyện lắm rồi!
Tiếng trống lại vang lên một lần nữa. Người đứng vây quanh cửa phòng của nàng Jasmine lại càng nhiều. Rèm đã vén lên hết, thân hình xinh đẹp, gương mặt kiều diễm của một mỹ nhân xuất hiện dưới ánh trăng sáng bạc, lấy mất linh hồn của những kẻ đứng bên dưới. Nàng Jasmine xuất hiện rồi, đám người vây xung quanh gào thét, bọn họ đứng túm lại với nhau, kẻ này đạp lên người kia, ai cũng mong có thể có được diễm phúc được nắm tay nàng một lần. Trong khu phố đèn đỏ đông người qua lại, duy chỉ có một mình quãng phố phía trước cửa phòng của nàng Jasmine là có một đám người tụ tập lại với nhau.
"Các ngài không cần phải chen lấn. Theo quy tắc cũ của nhà Normen, ai trả giá cao hơn thì người đó sẽ được gặp nàng Jasmine trong đêm nay."
Tiếng của bà chủ nhà Norman vang lên, giọng bà trầm khàn nhưng vẫn còn nghe rõ lắm. Jasmine ngồi trong phòng, nàng chống tay lên bệ cửa sổ, đôi mắt đen láy nhìn xuống khung cảnh hỗn loạn ở bên dưới. Ngày hôm nay, số người đến nơi này lại đông hơn một chút rồi. Bọn họ không ngừng đấu giá, số tiền cũng đã lên đến con số mà nàng chẳng nghĩ sẽ nhiều đến như thế.
"Jasmine."
Một âm thanh nho nhỏ vang lên ở bên ngoài cánh cửa gỗ, phải lắng tai nghe kĩ lắm mới có thể lắng nghe ra có người gọi nàng. Jasmine mở cửa, bên ngoài là một cô gái tóc vàng. Dáng người của cô bé gầy nhom, gương mặt cũng không được đầy đặn như những cô bé cùng tuổi khác. Jasmine cười nhẹ, nàng hơi nghiêng người, để cô bé tóc vàng bước vào trong phòng mình.
"Andale, có chuyện gì không em?"
Nàng cất giọng thật khẽ, dường nhưm Jasmine không muốn làm cho cô bé sợ hãi. Cô gái tóc vàng được gọi là Andale vội vã tiến vào bên trong. Cô bé mới đến đây ngày hôm nay, chứng kiến khung cảnh hỗn loạn bên dưới nhà, đúng là không khỏi cảm thấy sợ hãi. Jasmine hiểu được điều đó, dù sao thì nàng cũng đã là người từng trải qua những chuyện này. Ngày đầu tiên nàng bị bán đến nhà Normen, cũng nhìn thấy cảnh đám đàn ông đạp lên nhau, chỉ vì một đêm được nhìn thấy hoa khôi của nhà Normen lúc bấy giờ.
Jasmine mở ngăn kéo tủ, lấy ra một viên kẹo vị cam rồi đặt vào tay cô bé Andale. Bàn tay nhỏ nhắn của cô bé nhận lấy viên kẹo, đôi mắt xanh lam ngấn nước nhìn lên nàng Jasmine hiền lành đang vuốt tóc cô. Jasmine bị bán đến nơi này, hình như lúc đó cũng chỉ chạc tuổi của Andale thì phải, có khi còn ít tuổi hơn. Cảm giác sợ hãi khi bị bán vào phố đèn đỏ, nàng chưa từng quên đi nó.
Jasmine vốn không phải là người của đất nước Joghtunham này Quê hương của nàng là một vùng đất xinh đẹp, bao quanh là biển lớn. Ngày còn nhỏ, cứ khi nào thứ dậy, nàng Jasmine sẽ đến bờ biển, lắng nghe tiếng sóng vỗ lên những ngọn núi phủ đầy rêu xanh, nghe tiếng gió rì rào đang thổi vào bờ cát trắng. Quê hương của nàng, tuyệt đẹp như thế đấy!
Nhưng, sóng gió ập đến đâu ai biết trước. Chiến tranh, kéo theo sự tang thương, những con người đã ngã xuống để bảo vệ chút bình yên còn lại. Nàng theo chân cha mẹ, rời khỏi quê hương của mình. Họ đi, đi rất lâu. Lâu đến mức mỗi khi nàng Jasmine nhớ lại, nàng chỉ còn nhớ được người cha đã già của nàng, ôm theo người phụ nữ mà ông yêu quý nhất, chìm vào biển lửa cháy rực một sắc đỏ. Cha đi rồi, mẹ cũng không còn cần nàng nữa, nàng Jasmine chỉ còn một mình.
Người bán nàng vào khu phố đèn đỏ này là người mà nàng gọi một tiếng "dì", là người em gái duy nhất của mẹ nàng. Gia đình nhiều người, chẳng thể nuôi đủ miệng ăn. Dì chỉ có thể bán nàng vào nơi này, mong kiếm được chút tiền để sống. Thế là, nàng đến khu phố đèn đỏ của Aberick như thế đấy, thấm thoát cũng đã hơn mười năm rồi.
Âm thanh bên dưới đã không còn nhộn nhịp như trước nữa, có lẽ, đám người đấu giá bên dưới đã chẳng còn đông đúc nữa. Những kẻ trụ lại đều là những kẻ có tiền. Jasmine nhìn vào gương, cũng là nhìn vào chính mình. Andale đứng bên cạnh, giúp nàng chải tóc. Ở giữa nơi toàn những người tóc vàng mắt xanh này, một cô gái như Jasmine thực sự rất khó kiếm. Cũng không thể không nói, bà chủ của nhà Normen đã kiếm được một món hời khi ngày đó chịu bỏ ra hai mươi đồng vàng để mua nàng.
"Jasmine, chị đã chuẩn bị xong chưa? Bà chủ nhắc em đến báo với chị là đang có người chờ."
"Đều đã xong cả rồi. Em báo lại với bà chủ, chị sẽ đến ngay."
Jasmine đứng lên, nhìn lại bản thân trong gương một lần cuối cùng trước khi bước khỏi phòng. Andale bé nhỏ vẫn đang cầm chiếc lược gỗ trong tay, đôi mắt xanh của Andale nhìn theo cô, có chút lo sợ. Jasmine chỉ mỉm cười thật nhẹ, nụ cười của nàng giống như một cơn gió xuân. Nàng xoa đầu Andale rồi mở cửa, bước theo người con gái phía trước đi về căn phòng khuất bóng người. Cánh cửa gỗ mở ra, bên trong là một người đàn ông đang ngồi trên ghế gỗ. Nhìn dáng vẻ của người đàn ông ấy, phảng phất đâu đó cảm giác của một người đạo mạo, không giống với những kẻ đã từng đến nhà Normen trước kia.
Jasmine đóng cửa lại, đôi chân trần bước trên nền gỗ, chậm rãi tiến đế gần người đàn ông.