Khi Jasmine và Andale về đến nhà Normen, bên ngoài đông đúc hơn bình thường. Hai người nhìn nhau, trong lòng tràn ngập sự khó hiểu. Bọn họ mới chỉ ra ngoài chưa đến một giờ đồng hồ, vậy mà đã có chuyện gì xảy ra rồi sao? Jasmine đeo lại khăn che mặt, nàng vỗ nhẹ vai một người đứng ở đó, xin phép được vào bên trong. Nhưng người kia nhìn nàng một lượt, sau đó đẩy nàng về phía sau, nhất định không cho nàng tiến vào. Nàng hỏi lần nào, đều bị gã đẩy ra lần đó.
Vốn dĩ, Jasmine là một người dễ tính nhưng bị đẩy mạnh như thế, nàng cũng có chút khó chịu. Nàng cười thật nhẹ, rõ ràng nụ cười dịu dàng như thế, vậy mà Andale đứng cạnh nàng lại cảm thấy lạnh sống lưng. Mỹ nhân hiền như tiên nữ của nhà Normen, khi tức giận lên cũng thật đáng sợ. Cô bé nhớ lại một lần mình bị bắt nạt, khi đó, Andale cũng được nhìn thấy nụ cười này của Jasmine. Jasmine cười thực hiền từ, nàng đến gần đám người bắt nạt, dùng trâm cài tóc rạch một đường lên tay kẻ cầm đầu. Gương mặt của Jasmine khi ấy, khiến cho Andale không thể nào quên được. Cô bé tự nhủ, lặng lẽ chúc may mắn cho kẻ ban nãy đã lỗ mãng với Jasmine.
"Quý ông, xin phép cho tôi được vào bên trong."
Giọng Jasmine vang lên một lần nữa, lần này lạnh hơn khi nãy rất nhiều.
"Vào cái gì mà vào. Hoàng tử của chúng tôi đến nhà thổ này để xin chuộc thân cho một cô gái. Cô không biết nặng nhẹ hay sao? Lại còn muốn xin vào?"
Tên đàn ông kia khó chịu quay người lại, lớn tiếng quát vào mặt nàng. Jasmine nhướn cao đôi lông mày thanh mảnh, nàng không nghĩ đến hoàng tử của Joghtunham lại có hứng thú, muốn chuộc thân cho một cô gái ở phố đèn đỏ này cơ đấy.
"Vậy sao? Vậy xin hỏi quý ông đây, cô gái may mắn đó là ai vậy?"
"Ta nói thì ngươi biết được chắc? Nhìn ngươi như thế này, chắc chắn chưa đến khu phố đèn đỏ này bao giờ."
Gã đàn ông cười khẩy. Gã nhìn cô gái gầy gò trước mặt, lại thêm bộ quần áo chùm kín từ đầu đến chân của nàng, phỏng đoán nàng không phải là người đã quen với khu phố đèn đỏ này. Andale nghe vậy muốn phản bác, lại bị Jasmine cản lại.
"Quý ngài nói như vậy thì cũng không sai. Nhưng ít nhất tôi vẫn biết một vài người ở nơi này."
Gã thấy không cản được nàng, hậm hực cất tiếng
"Nói cũng không sai, dù sao người con gái mà hoàng tử muốn chuộc là người nổi tiếng ở đây. Hoàng tử của chúng tôi muốn chuộc thân cho nàng Jasmine."
"Ah...."
Jasmine mở to đôi mắt đen như màn đêm sâu thẳm, ngạc nhiên không nói lên lời. Nàng và hoàng tử mà gã đàn ông này nói đến chưa gặp nhau lần nào, vậy mà hoàng tử lại muốn chuộc thân cho nàng ư? Mà cũng thật buồn cười, người được chuộc thân còn đang đứng bên ngoài, bị cản không cho vào trong như thế này thì thực sự, không hiểu vị hoàng tử tôn kính đó sẽ chuộc ai ra khỏi nhà thổ Normen này đây?
"Nàng Jasmine hiện đang đi dạo phố. Hoàng tử ngồi lại đây một chút, tôi sẽ cho người đi tìm nàng ấy về ngay."
Bà chủ nhà Normen cúi người kính cẩn, lệnh cho người làm trong nhà thổ này đi tìm nàng Jasmine. Đây cũng là lần đầu tiên, nàng nhìn thấy bà chủ kính sợ một người như thế này. Bình thường, bà chủ luôn cao ngạo, coi người khác chẳng ra gì cả. Đúng là trước khi ra khỏi nhà thổ Normen, được nhìn thấy dáng vẻ này của bà chủ, cũng khiến người ta phải trầm trồ.
Jasmine không muốn làm khó bà chủ, càng muốn biết vị hoàng tử nào đang có ý đưa nàng ra khỏi đây. Nàng cởi khăn che mặt, để lộ ra gương mặt xinh đẹp mê người. Gã đàn ông ban nãy còn cản đường nàng, nay nhìn thấy dáng vẻ này đã sợ đến mặt mày trắng bệch. Gã không nghĩ từ nãy đến giờ, gã đang nói chuyện với người mà hoàng tử đang tìm kiếm. Chuyến này, chỉ cần nàng Jasmine nói với hoàng tử về việc làm của gã, sợ rằng gã sống không bằng chết.
Nàng Jasmine bước lên bậc thềm bằng gỗ, đôi giày đầy đất được nàng xếp gọn vào một phía. Jasmine cười chiếc áo choàng to lớn, đưa nó cho Andale rồi tiến vào bên trong. Phòng khách lớn như thế, lại chỉ có một bà chủ nhà Normen và vị hoàng tử bí ẩn. Bà chủ vừa nhìn thấy Jasmine, đã đon đả chạy đến, nắm lấy cổ tay nàng kéo vào bên trong.
Hoàng tử ngồi trên chiếc ghế gỗ, quay lưng về phía nàng khiến Jasmine không biết được rốt cuộc người này là ai. Nàng bị bà chủ kéo đến, sau đó cúi người, cất giọng nhẹ nhàng.
"Jasmine có phúc được gặp mặt hoàng tử lần đầu tiên. Không biết hoàng tử đến nhà Normen có việc gì không?"
"Không phải là lần đầu tiên."
Hoàng tử cất tiếng, âm thanh quen thuộc khiến Jasmine giật mình. Nàng ngước mắt lên, nhìn thấy hoàng tử đang quay người lại. Gương mặt lạnh lùng và u sầu làm cho nàng ngây người. Will?
Trong phút chốc, không khí như ngừng lại. Will chính là hoàng tử của Joghtunham? Người mà tối hôm qua cùng nàng nói chuyện, chính là hoàng tử cao quý của đất nước này? Jasmine nhất thời không biết phải làm sao cho đúng. Nàng lúng túng, gò má cũng đã ửng hồng vì xấu hổ.
Bà chủ nhìn thấy Jasmine như thế, vội vàng kéo nàng ngồi xuống ghế. Bà chủ nhanh chóng bảo người đóng cửa phòng khách lại. Bên trong chỉ còn ba người bọn họ.
Jasmine không biết phải nói cái gì, nàng ngồi trên ghế, đôi tay đã nắm chặt bộ quần áo đắt tiền. Nàng hoàn toàn không biết động cơ gì khiến cho hoàng tử lại đến nhà Normen như thế này, cũng không biết vì sao hoàng tử lại muốn chuộc nàng ra khỏi đây. Và hơn hết, nàng càng không nghĩ đến, hoàng tử chính là Will.
Dường như, Will nhìn ra tâm sự trong lòng nàng, hắn cũng không biết phải nói như thế nào cho đúng. Dù sao, thân phận thật sự của hắn, cũng quá mức dọa người rồi.
Đến cuối cùng, vẫn là bà chủ nhà Normen nhanh nhẹn. Bà chủ nhanh chóng đẩy ly trà về phía Will, mùi trà hảo hạng thoang thoảng khiến người khác mê đắm.
"Hoàng tử Will, ban nãy chúng ta đã bàn đến đâu rồi nhỉ? À, phải rồi, về tiền chuộc thân của Jasmine."
Will ho khan hai tiếng, quay người về hướng của bà chủ. Jasmine ngồi ở giữa hai người, hai bàn tay nhỏ bé của nàng ôm lấy ly trà đen hảo hạng, im lặng lắng nghe.
"Jasmine dù sao cũng là hoa khôi của nhà Normen. Mặc dù tôi không muốn làm khó hoàng tử nhưng số tiền tôi mong muốn ngài có thể chi trả cho nàng ấy, là ba trăm nghìn đồng tiền vàng."
Ba trăm nghìn đồng tiền vàng? Jasmine nghe thôi cũng đã lạnh sống lưng. Số tiền lớn như thế, nàng có làm cả đời cũng không thể kiếm được. Bà chủ không phải là làm khó hoàng tử nữa, mà là bà ta muốn nhân cơ hội này kiếm về một khoản không nhỏ cho nhà thổ Normen. Đúng là gừng càng già càng cay, cách kiếm tiền này đúng là Jasmine làm không được.
Will không suy nghĩ nhiều, lập tức đồng ý với giá mà bà chủ đưa ra. Một mỹ nhân như nàng Jasmine, chuộc với giá ba trăm nghìn đồng vàng, đối với hắn mà nói là còn một giá hời. Đột nhiên, Will hơi đưa mắt về phía Jasmine. Hình như nàng có tâm sự. Hắn dịu giọng hỏi nàng.
"Nàng Jasmine còn có suy tư gì sao?"
Jasmine nhìn hắn, khẽ giật mình. Quả thực, nàng còn lo lắng, đó là Andale. Andale còn nhỏ. Từ khi bị bán vào nhà Normen, nàng là chỗ dựa duy nhất của Andale. Sau này, nàng rời khỏi nơi này rồi, sợ rằng Andale sẽ bị bắt nạt mất.
"Cũng không phải là chuyện gì quá lớn, chỉ là...."
Nàng thực sự không biết mở lời như thế nào nữa. Nàng sợ rằng bà chủ sẽ lại nhân cơ hội này, đưa cho Will một cái giá trên trời. Nếu như thế thật, nàng sẽ hận bản thân mình đến chết.
"À, chuyện là bên cạnh nàng Jasmine đây còn có một cô bé người hầu nữa. Có lẽ, nàng Jasmine đang lo lắng cho cô bé đó."
Bà chủ giống như bắt được thêm một món hời, giọng nói hồ hởi. Will nhìn gương mặt khẽ biến sắc của Jasmine, vỗ nhẹ lên bàn tay của nàng đang giấu dưới bàn.
"Nếu tính thêm cô bé đó, thì số tiền là bao nhiêu?"
"Không nhiều, không nhiều. Cô bé đó không đáng bao nhiêu cả. Tôi lấy thêm mười nghìn đồng tiền vàng."
Will nghe xong liền gật đầu. Hắn đặt một túi tiền xuống bàn, đẩy nó đến trước mặt bà chủ nhà. Bà ta vội vàng mở túi tiền, đếm thật kĩ. Bên trong là hai mươi nghìn đồng tiền vàng.
"Số tiền này ta đặt trước cho ngươi, sáng mai sẽ đưa nốt số tiền còn lại."
Will kéo chiếc áo choàng lên vai rồi đứng lên. Trước khi rời đi còn không quên dặn một tên người hầu của mình ở lại giúp nàng Jasmine dọn dẹp đồ đạc. Nhìn theo bóng người cao lớn biến mất trong dòng người thưa thớt trên đường, Jasmine lại nhìn về phía bà chủ nhà Normen. Bà ta đang ôm túi vàng trong tay, coi nó như bảo bối. Ba trăm mười nghìn đồng tiền vàng, số tiền này bà ta cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy.
Jasmine đứng lên, theo chân một người làm trong nhà thổ đi về phòng. Nàng cần phải dọn dẹp đồ đạc thôi, sáng mai là rời khỏi đây rồi. Nàng ngồi trước khung cửa sổ, vươn tay ra bên ngoài. Rời khỏi khu phố đèn đỏ này, đó là ước mơ của nàng, là điều mà nàng mong muốn bao lâu. Nàng từng ước mình được rời khỏi đây, từng ước có thể thoải mái giống như cánh chim trên trời. Vậy mà bây giờ, có người giúp nàng rời khỏi rồi, nàng lại không vui. Bởi vì nàng biết, hoàng tử chuộc thân cho nàng, chẳng qua cũng sẽ có lí do riêng mà thôi. Nàng đâu thực sự được tự do đâu.