Bên trong căn phòng tối đèn, chỉ có ngọn nến vàng leo lắt nơi góc phòng cũng đủ để chiếu sáng căn phòng này một chút. Nàng Jasmine không thấy người ở bên trong có động tĩnh gì thì tiến vào, thẳng người đóng cửa lại. Âm thanh của cánh cửa gỗ được đóng lại vang lên, sau đó lại không còn một âm thanh nào phát ra nữa. Kì thực, Jasmine không hay tiếp những vị khách như thế này. Thông thường những người đến với nhà Normen vì nàng đều vồ vập và suồng sã. Họ nhìn thấy nàng thì giống như những con thú nhìn thấy miếng mồi ngon, vội vàng lao vào ngấu nghiến. Nhưng vị khách đang ngồi trước mặt nàng đây, thì hình như không giống như vậy.
Người đàn ông ngồi yên một lúc, sau đó mơi chậm rãi xoay người lại nhìn nàng Jasmine. Trong ánh sáng mờ ảo, đây là lần đầu tiên Jasmine được nhìn thấy một người đàn ông như thế. Đôi mắt của người đàn ông ấy sáng ngời, có chút lạnh lẽo và xa xôi. Chắc chắn, đây không phải là một người đàn ông tầm thường, Jasmine nghĩ như thế. Sẽ chẳng có một vị khách nào rảnh rỗi đến khu phó đèn đỏ này với một bộ quần áo những viên đá quý sáng lấp lánh như vậy cả. Dù sao, an ninh ở khu phố này cũng không được tốt cho lắm.
Jasmine nở một nụ cười nhẹ. Nàng rất hay cười, mỗi lần lại cười một nụ cười khác nhau. Có khi âu sầu, khi lại xấu hổ, rồi cũng có lúc vui vẻ đối đãi vơi những vị khách đã bỏ tiền ra để được một đêm cùng nàng. Dẫu sao thì, ở khu phố đèn đỏ này, nhiệm vụ của những người giống nàng, căn bản chẳng khác nhau là mấy, chỉ có cười mà thôi.
"Đây là lần đầu ngài đến Normen nhỉ?"
Nàng tiến lại gần vị khách đang ngồi trên ghế, nhỏ giọng hỏi. Jasmine cảm thấy, nếu như nàng không nói chuyện thì sợ rằng giữa nàng và vị khách kia, sẽ không có người nào mở lời trước mất.
"Vì sao ngươi biết?"
Đôi lông mày rậm của vị khách này nhướn lên đôi chút, hình như có chút hứng thú rồi thì phải. Nàng Jasmine lại cười, nàng ngồi xuống ghế, rót một tách trà bạc hà trong ấm trà ra, rồi đặt trước mặt vị khách kia. Nàng nhớ tất cả những người đã từng đến nhà Normen này.
Xin đừng nghĩ trí nhớ của nàng hơn người khác. Chẳng qua, nàng đã từng gửi gắm nhiều điều vào những người khách đã đến đây mà thôi. Bởi có những người đã từng nói với nàng rằng, nàng hãy cho họ chút thời gian, họ sẽ đưa nàng rời khỏi khu phố đèn đỏ này. Một người rồi lại một người, nàng cứ hi vọng rồi lại thất vọng. Những người đã từng đến đây, ai cũng nói với nàng câu nói đó cả. Rồi trong vô thức, nàng lại ghi nhớ gương mặt của vị khách đó. Nhưng cũng chỉ là nhớ thôi. Bọn họ không nhớ được nàng, cũng không nhớ được đã nói những gì với nàng. Vì thế cho nên, Jasmine vẫn ở khu phố đèn đỏ này cho đến tận ngày hôm nay.
"Thật xin lỗi, không biết em nên gọi ngài là gì?"
Chợt nhớ ra chưa hỏi cách xưng hô với vị khách này, Jasmine ngượng ngùng khẽ cúi đầu. Đuôi mắt nàng cũng bởi vì xấu hổ mà hơi hồng hồng, giống như một thức quả chín mọng, khiến người khác chỉ muốn cắn một miếng.
"Ta à? Cứ gọi Will là được."
Vị khách kia lại nhàn nhạt nói. Jasmine ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt nàng mở thật lớn. Hình như, nàng đã nghe cái tên này ở đâu rồi thì phải, nhưng lại không thể nào nhớ ra. Mà cũng không chắc nữa, một cái tên thì đâu nói lên được điều gì.
Hai người ngồi đối diện nhau, chẳng qua cũng chỉ là nói chuyện vài ba câu qua lại. Thực ra, Jasmine hỏi, Will đáp lại. Nàng cũng không biết lí do vì sao Will lại đến khu phố đèn đỏ này để làm gì nữa. Nàng hỏi nhưng hắn lại không đáp.
Nói chuyện một lúc, Will nói rằng hắn buồn ngủ rồi. Jasmine đỡ hắn nằm xuống chiếc giường duy nhất trong phòng, còn nàng chỉ hơi ghé người nằm bên cạnh hắn. Will ngủ rất ngon, chính hắn cũng không biết được vì sao lại ngủ ngon đến như thế. Cũng đã lâu lắm rồi, hắn mới được ngủ một giấc thoải mái đến như vậy.
Jasmine nằm bên cạnh hắn, nàng gác tay lên đầu, yên lặng. Một vị khách kì lạ, nàng nghĩ thầm trong đầu như vậy. Dường như, người đàn ông tên Will này đến khu phố đèn đỏ này, không giống những người đàn ông khác. Nói như thế nào nhỉ? Hắn đến đây, để kiếm một người tâm sự thì đúng hơn. Nàng Jasmine không biết được, rốt cuộc vị khách này có ý định gì khi đến đây nhưng có một điều nàng dám chắc, hắn không giống như người khác, những kẻ đến đâ chỉ để thỏa mãn dục vọng xác thịt.
----
Sáng sớm, nàng Jasmine đã rời khỏi căn phòng đó rồi. Trước khi đi, nàng còn đặc biệt dặn dò những người làm trong nhà Normen đừng đánh thức vị khách ở bên trong dậy. Andale mang đồ ăn lên phòng cho nàng, hôm nay có món bánh ngọt ăn kèm với mật ong mà nàng thích nhất. Andale cắt một miếng bánh thật lớn, đặt vào đĩa của Andale. Cô bé vui vẻ rưới thật nhiều mật ong lên bánh, sau đó cắt những miếng bánh to cho vào miệng.
Jasmine chỉ ăn một chút bánh ngọt, sau đó, nàng gác tay lên kệ cửa sổ, nhin ra bên ngoài. Một bóng người xuất hiện bên dưới đường lớn rồi biến mất trong dòng người đông đúc. Will đã đi rồi.
Buổi áng ở khu phố đèn đỏ không đông đúc như ban đêm, chỉ có vài vị khách đến đây tìm kiếm một cô nàng để cùng mình hoan lạc. Đường phố vắng lặng lạ thường. Jasmine sớm đã quen với sự yên ả vảo những ban sáng của nơi này, nàng còn cảm thấy, những lúc như vậy, ánh nắng của sớm mai dịu dàng đến lạ. Andale đã dọn đồ xuống rồi, trong phòng chỉ có một mình nàng. Jasmine cảm thấy có chút nhàm chán, nàng đứng lên, kéo vạt áo đang trượt trên đôi vai trắng như ngọc. Nàng muốn xuống dưới phố một chút. Bà chủ nhà Normen cũng không cản nàng, dù sao thì những cô gái ở đây đều có những khoảng thời gian giải tỏa bản thân bằng cách đi dạo trong phố. Bọn họ chỉ đi như vậy thôi, còn muốn trốn khỏi khu phố đèn đỏ này, gần như là chuyện không thể xảy ra. Jasmine không phải chưa từng thử chạy trốn. Lúc nàng mới bị dì bán vào đây, nàng đã thử chạy trốn khỏi nơi này. Kết quả là bị bắt về, bị đánh, bị bỏ đói. Lúc đó, Jasmine biết được, nàng sẽ không bao giờ có thể trốn khỏi nơi này được.
Những cơn gió đầu hè thổi vào da thịt bỏng rát. Đất nước Joghtunham có mùa hè rất nóng, mỗi khi có một cơn gió thổi đến, đều cảm thấy sức nóng của một mùa hè sắp đến gần. Jasmine bước trên con phố vắng vẻ, chẳng ai để ý đến nàng. Cũng đúng thôi, một bộ quần áo dài che đi làn da trắng, lại thêm chiếc khăn che mặt, muốn nhìn ra nàng cũng chẳng dễ dàng.
"Chị Jasmine, em muốn mua cái này."
Andale kéo nhẹ tay áo của nàng khiến Jasmine cúi đầu nhìn cô bé rồi lại nhìn chiếc bánh bao thơm phức đang bày trong lồng. Nàng có chút buồn cười, ban nãy, Andale đã ăn hết phần bánh ngọt của nàng rồi, vậy mà giờ lại muốn ăn thêm nữa sao? Thôi, dù sao Andale cũng đang tuổi ăn tuổi lớn, có tham ăn một chút cũng không có gì là sai cả.
"Ông chủ, bánh bao này bán như thế nào vậy?"
Jasmine kéo cao chiếc khăn che mặt, tiến lại sạp bánh. Ông chủ là một người đàn ông đã già, đôi mắt hình như cũng không còn tinh tường nữa. Ông chủ mất một lúc lâu mới nhìn ra được chiếc bánh bao mà Jasmine muốn mua.
"Bánh bao đó, loại nhỏ giá một đồng vàng, loại to giá ba đồng vàng."
Andal nghe xong, mặt mày tái mét. Con bé không nghe là nó đắt đến như thế. Cô bé làm việc trong nhà Normen, mỗi ngày chỉ được bà chủ trả cho hai đồng vàng, còn không mua được một cái bánh bao loại to. Jasmine lấy chiếc ví trong túi, đặt vào tay ông chủ chín đồng vàng, mua ba chiếc bánh bao loại to cho Andale. Nhìn gương mặt nhăn nhó vì tiếc tiền của Andale, nàng bật cười rồi xoa nhẹ mái tóc màu nắng của cô bé đang đứng bên cạnh mình.
"Chỉ là chín đồng vàng thôi mà, chị mua cho em."